Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 28: Thiếu một chút





Lý Nham Thạch vẫn nhớ chuyện lần trước Lý Phong chọn được viên đá có cỏ Lam Huyên.

“Ta ngược lại muốn xem thử những bảo vật đó” Lý Phong cười gật đầu.

.......

Đây là một quảng trường vô cùng rộng lớn, trên quảng trường có rất nhiều quầy hàng, bên trong có các loại đồ vật, mọi người không ngừng đi lại, vô cùng náo nhiệt.

“Cửa hàng Linh Huyền này cũng thật lớn”

Lý Phong đi lại trong quảng trường, mắt nhìn về phía cung điện khổng lồ ở không xa, cửa hàng Linh Huyền phân thành ba tầng.

“Tầng thứ nhất lúc này đầy quầy hàng, dòng người chen chúc xô đẩy, giống như nước chảy.

Nhưng những người này cho dù là tu luyện giả thì cũng chỉ là tu luyện giả cấp bậc Luyện Thể cảnh, không có người nào là cấp bậc Tiên Thiên cảnh.

Bởi vì nếu là Tiên Thiên cảnh thì cơ bản đều ở tăng thứ hai hoặc thứ ba của cửa hàng Linh Huyền.

“Ngũ đệ, chúng ta tách nhau ra đi dạo, nếu thấy thứ gì tốt mà không có tiền mặt thì cứ để ý trước đã." Lý Hạo cười nói.

Hắn nhìn những quầy hàng xung quanh, trong. mắt cũng có sự mong đợi, nói không chừng hôm nay có thể tìm được đồ tốt.

“Vâng”

Lý Phong cười rồi mấy người tách nhau ra, còn Lý Phong và Lý Nham Thạch cũng đi dạo xung quanh.

“Ngũ ca, huynh xem, chỗ này đang bán linh dược." còn chưa đi được mấy bước, Lý Nham Thạch bỗng nhiên hô lên.

Lý Phong nhìn qua, nhìn về phía một quầy hàng.

“Linh dược nhất phẩm hoa Tử Hồng?”

Trên quầy hàng đó có ba gốc linh dược, hai gốc rong đó không hề thu hút ánh mắt của Lý Phong, ánh mắt của hẳn nhìn về phía đóa hoa màu tím đỏ ở giữa.

Hoa Tử Hồng, kỳ trưởng thành chín năm rưỡi, suýt chút nữa là đạt đến linh dược nhị phẩm, rất trần quý.

Hai gốc khác đều là năm, sáu năm

“Ông chủ, mấy gốc linh dược này ông bán như thế nào?" có người đến trước hỏi.

Ông chủ mặc đồ da thú, nhìn giống như là thợ săn.

Một nửa quận Hoang Lâm bị rừng bao quanh nên ở đó cũng có thể phát hiện ra được một vài linh dược.

“Hoa Tử Hồng cần hai viên đan dược nhất phẩm. loại trị thương, hai gốc khác thì mỗi gốc đối một viên đan dược nhất phẩm loại trị thương” Người đàn ông thợ săn liếc mặt nhìn người hỏi, trực tiếp nói.

“Quá đắt”

“Đan dược nhất phẩm loại trị thương quý như vậy giá trị của hoa Tử Hồng này căn bản không thể sánh được”

Mấy người ở bên cạnh nói, nhưng người đàn ông thợ săn vẫn không hề dao động.

"Trên thực tế, linh dược nhất phẩm như hoa Tử Hồng nhất phẩm này có thể bán cho cửa hàng Linh Huyền, nhưng những cửa hàng thu mua linh dược đều sẽ ép giá, giá cả là mười thì chỉ có thể mua với giá năm, đây là chuyện hết sức bình thường.

Vì vậy tất nhiều người có linh dược đều chọn tự mình bán đi, bày quầy bán cũng không mất bao nhiêu tiền.

“Đan dược nhất phẩm?”

Lý Phong nhìn về nơi này, bất đắc dĩ lắc đầu, Tẩy Tủy đan mà lúc trước hẳn dùng là đan dược nhất phẩm đỉnh cấp, tuyệt đối không phải là loại đan dược bình thường có thể so sánh.

Đương nhiên, cho dù là nhất phẩm bình thương thì cũng không thể kinh thường

“Thật là nghèo mà.”

Lý Phong bất đắc dĩ, vừa rồi hẳn còn muốn trực tiếp đi đến lấy hết những linh dược đó, hấp thu hết toàn bộ linh lực bên trong chúng.

“Ài, quá đắt, nếu có thể dùng tiền để mua nhưng linh dược này thì thật tốt” Lý Nham Thạch ở bên cạnh không nhịn được nói.

Nghe vậy, Lý Phong cười nói: "Nếu thật sự có thể mua thì có lẽ chúng ta cũng không nhất định sẽ tranh được với người khác.”

Mọi người đều có thể mua, có lẽ linh dược vừa đưa ra thì sẽ đoạt hết,

“Cũng đúng” Lý Nham Thạch gãi đầu, cậu ta nhìn về phía trước, hai mắt lại sáng lên: “Ngũ ca, chỗ đó hình như có bảo vật”

.......

Đi trên đường, những tiếng rao không ngừng vang lên, những đồ vật được bán cũng muôn màu muôn vẻ.

“Quầy hàng vừa nấy bán binh khí, có một thanh đoản kiếm, thanh đoản kiếm đó tốt hơn binh khí của ta rất nhiều, hơn nữa còn có thể dùng tiền mua, đáng tiếc cần cần đến ba nghìn hai bạc.

Lý Nham Thạch ở bên cạnh Lý Phong, oán giận nói:" Ở đó cũng có rất nhiều người có tiền, lập tức mua mất thanh đoản kiếm đó, ta chỉ thiếu có một chút.”

Cậu ta vừa mới nhìn trúng một món bảo vật, nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn bảo vật bị người khác. mua mất,

“Trên người đệ có bao nhiêu tiền? Chỉ thiếu một chút thì ta cho đệ vay?" ánh mắt Lý Phong nhìn xung quanh, thuận miệng nói.

“Trên người ta có năm mươi hai bạc” Lý Nham Thạch thành thật nói.

Lý Phong: "..."

Đây gọi là thiếu một chút???

Nhìn Lý Nham Thạch đang không ngừng oán giận, cuối cùng Lý Phong không thèm phản ứng với cậu ta.

“Hả?”

Bỗng nhiên Lý Phong nhìn về một phía, lúc này chỗ đó có rất nhiều người đang vây quanh, còn không ngừng có âm thanh vọng ra.

“Chẳng lẽ có bảo vật gì sao?” trong lòng Lý Phong khẽ động.

"Oa, thật nhiều người, nhất định là có bảo vật, ngũ ca chúng ta nhanh đi xem thử!" Lý Nham Thạch cũng chú ý đến nơi đó, sự uể oải trên mặt lập tức biến mất, lộ ra sự hưng phấn.

Lý Phong không để ý đến cậu ta, đã đi về phía trước rồi. Xuyên qua khe hở giữa đám người, Lý Phong nhìn thấy đồ trên quầy hàng.

Những món đồ trên đó không nhiều, một thanh chiến đao, một thanh trường kiếm, ba bình dược dịch và ba khối đá lớn khoảng nắm tay, ngoài ra ở giữa là một viên đá có hình dạng ngọc bài dài khoảng mười centimet, rộng khoảng ba centimet, ngọc bài có màu trắng, trên mặt còn có văn lạc.

Cẩn thận nhìn kỹ thì những văn lạc này hình như ở bên trong ngọc bài, rất kỳ dị.