Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 177: Cổ quái




Xoạt!

Lý Phong đang quan sát tình cảnh hoàn toàn xa lạ trước mặt, bỗng nhiên có một luồng dao động hiện lên. Sau đó, một thân ảnh xuất hiện trước mặt họ.

Đây là một người đàn ông trung niên có dáng người cao gầy, thoạt nhìn hơi cứng ngắc.

Trên người của người đàn ông này tản ra một dao động mơ hồ, nếu như luồng dao động này bộc phát thì chắc chẩn có thể hủy trời diệt đất!

Đây là một vị cường giả trình tự Thất Phách cảnh!

Trên thực tế, có thế trở thành trưởng lão của phủ Thần Văn đều là những cường giả có thực lực Thất Phách cảnh.

“Trần Dương” Đường Trung Nguyên nhìn thấy. người đàn ông trung niên này thì cười nói.

Ông ta nhìn về phía Lý Phong, giới thiệu: “Vị này là Trần Dương trưởng lão”

“Trần trưởng lão” Lý Phong nghe vậy thì lập tức cung kính nói.

“Ngươi chính là Lý Phong à?" Trần Dương nhìn thấy Lý Phong thì gương mặt cũng không có chút tươi cười nào. Ông ta nhìn chằm chăm Lý Phong vài giây sau đó lại nhìn về phía Đường Trung Nguyên: “Thiên phú Thần văn của hắn mạnh lắm à?”. Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ 𝒕rở‎ lại‎ 𝒕ra𝐧g‎ chí𝐧h‎ #‎ TrùmTruyệ‎ 𝐧.VN‎ #

Lúc trước ông ta cũng nhận được tin tức mà Đường Trung Nguyên truyền về.

“Ngươi tự xem đi” Đường Trung Nguyên mỉm cười, dường như tất tự tin về Lý Phong.

“Được, nếu là đệ tử mới gia nhập thì để ta đưa hắn đến bia Thiên Phú kiểm tra một chút” Trần Dương nói xong thì vung tay lên, thân thể Lý Phong không tự chủ được mà bay ra, cùng với ông ta hướng về một phía.

Hai người nhanh chóng đi tới trước một quảng trường lớn. Quảng trường này không biết có diện tích lớn bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng phải mấy chục ngàn mét.

Ở trung tâm quảng trường có một tấm bia đá đứng sừng sững, bia đá cao bảy mươi mét, chia làm bảy khu vực. Nhưng cả bảy khu vực đều ảm đạm. không chút ánh sáng nào, những bí văn kỳ dị ở bên rên hợp lại thành một đồ án kỳ dị.

Đồ án này nhìn qua không có bất cứ quy luật nào, giống như là có người khắc họa lung tung lê. Nhưng toàn thế đồ án lại tạo nên một loại cảm giác vô cùng mỹ cảm, cảm giác này thực sự vô cùng cổ quái.

Trên quảng trường có rất nhiều người, có mấy chục người tụ tập ở một chỗ, nhìn về một người thanh niên, không ngừng nói cái gì đó.

“Vương Nguyên, chúc mừng ngươi trở thành nội môn.”

“Ha ha, ta đã nói là dựa vào trình độ khắc họa. Thần văn của ngươi thì chắc chẵn có thể trở thành đệ tử nội môn mà”

“Sau này phát đạt cũng đừng quên các huynh đệ ở đây nhé”

Những người này cười nói, trong giọng nói không giấu được sự tán thưởng.

“Ha ha, yên tâm” Thanh niên tên là Vương Nguyên kia tươi cười đáp lại, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh.

Đúng lúc này, bỗng có người nhìn về phía cách đó không xa, Trăn Dương đang dẫn Lý Phong bay xuống,

“Là Trần trưởng lão, còn thanh niên kia là ai?”

“Không biết, nhìn lạ lầm, chắc là một thiên tài được mang từ bên ngoài về”

Mọi người nhìn Lý Phong thì lập tức lộ ra vẻ tò mò.

“Người kia chính là Lý Phong!”

Đúng lúc này, một người trong nhóm họ chợt hô

“Lý Phong? Lý Phong nào?”

"Ta biết, lúc trước dãy núi Vân Vụ có cơ duyên lớn xuất thế, Lý Phong bỗng nhiên bộc lộ tài năng, liên tục đánh chết hai vị cường giả Tiên Thiên cảnh sơ kỳ.”

“Thì ra là hắn!”

"Hắn là người nhà họ Lý ở quận Hoang Lâm, lúc trước chẳng có chút danh tiếng nào, nhưng sau chuyện ở dãy núi Vân Vụ thì lại thể hiện thực lực cường đại vô cùng. Mà hẳn mới chỉ mười sáu tuổi thôi, thế mà có. thể gia nhập thế lực Tam Hồn cảnh”

Có một người hình như nhận ra Lý phong, sau đó nhanh chóng nói cho mọi người ở đây một số tin tức của Lý Phong.

Trên thực tế, lúc dãy núi Vân Vụ mở ra thì cũng có đệ tử của phủ Thần Văn ở đó, nhận ra Lý Phong cũng là chuyện bình thường.

“Thiên phú tu luyện của Lý Phong rất cường đại, nhưng hắn tới Thần Văn tông chúng ta làm gì?”

“Chẳng lẽ hẳn có thiên phú Thần văn sao?”

Mọi người đều nhìn về phía Lý Phong, trong mắt mang theo một tia nghỉ hoặc.

Có rất nhiều người có thiên phú tu luyện mạnh mẽ, nhưng người có thiên phú Thần Văn sư lại rất ít Trong một trăm thiên tài có thiên phú tu luyện mạnh thì cũng chưa chắc chọn ra được một người có thiên phú Thần vẫn. Đây là thiên phú- là trời sinh, chứ không phải dựa vào nỗ lực là có thể đạt được.

“Đây là bia Thiên Phú?” Lý Phong đi về phía tấm bia đá trước mặt, nghĩ thầm.

Hắn nhìn về phía đồ văn kỳ dị trên đó.

Ong....

Hắn vừa nhìn một cái thì điểm sáng thần bí ở trái tìm hẳn đột nhiên dao động, tản ra một dao động kỳ dao động này giống như đại diện cho đại đạo trời đất.

Nhưng Lý Phong lại không cảm nhận được dao động này, hẳn chỉ cảm thấy bản thân mình đang bị đồ án trước mặt thu hút, hoàn toàn không chú ý đến những chuyện khác.

“Lý Phong, bắt đầu tiến hành kiểm tra” Trần Dương lạnh lùng nói

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, Lý Phong nháy mắt phản ứng lại được.

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cả kinh, vừa rồi hắn cảm thấy như bản thân mình đang thất thần.

Nhưng bây giờ không phải lúc hắn nghĩ tới những chuyện đó. Lý Phong trực tiếp tiến lên một bước.

“Không biết thiên phú Thần văn của ta có thể đạt tới trình độ nào?”

Hắn hít sâu một hơi, chạm tay phải vào tấm bia đã.