Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 172: Chỉ có liên hôn mới có thể




Lý Phong nghe cha nói thế thì gật đầu.

Bởi vì công lao to lớn nên Vũ Dương hầu đương nhiệm mới chỉ ở trình độ Thất Phách cảnh đã được địa vị cao như thế, đây rõ ràng là một sự tồn tại đặc biệt.

“Ở đế quốc Thiên Vũ cũng có hai gia tộc lớn khác được thừa kế vương hầu như nhà họ Tần, nhưng hai gia tộc đó không có cường giả Tam Hồn cảnh, mà nhà họ Tân lại có một cường giả Tam Hồn cảnh!” Lý Thiên Dương trầm giọng nói.

Lý Phong nghe vậy thì cả kinh, dò hỏi: “Cha, theo như lời cha nói thì thực lực của nhà họ Tân hoàn toàn có thể địch nổi phủ Thần Văn?”

Công thần khai quốc của đế quốc Thiên Vũ, đời đời được hưởng danh hiệu Vũ Dương hầu, hơn nữa gia tộc còn có cường giả trình tự Tam Hồn cảnh, vậy thì nhà họ Tần sẽ cường đại như thế nào chứ?

Đế quốc Thiên Vũ đã tồn tại thời gian dài, nhà họ Tân tồn tại cùng đế quốc Thiên Vũ, nghĩ thôi là có thể thấy sự phát triển của nó như thế nào rồi.

“Cả hai thế lực đều có cường giả trình tự Tam Hồn cảnh, không thể nói được ai mạnh ai yếu”

Lý Thiên Dương lắc đầu, ông cũng không biết nhà họ Tân và phủ Thần Văn bên nào mạnh hơn.

Lúc này, ánh mắt của ông tràn đầy vẻ phức tạp: “Mà mẹ của con chính là cháu gái của Vũ Dương hầu đương nhiệm”

“Cái gì?”

Lý Phong nghe vậy thì gương mặt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ. Mẹ của hẳn vậy mà lại là người của nhà họ Tần- thế lực ngang ngửa với phủ Thần Văn, hơn nữa ông nội còn là Vũ Dương hầu!

Quận Hoang Lâm quá nhỏ, trong đại lục Hắc U không hề thu hút chút nào, chứ đừng nói đến đế quốc Thiên Vũ.

"Vũ Dương hầu đương nhiệm có thực lực Thất Phách cảnh, có rất nhiều con cái. Vũ Dương hầu có mười con trai, tám con gái, mẹ của con chính là con gái của người con gái thứ năm của Vũ Dương hầu” Lý Dương Thiên nhìn Lý Phong, nói.

Vẻ mặt Lý Phong vô cùng khiếp sợ, đang tiêu hóa tin tức của Lý Thiên Dương,

Vừa rồi hắn nghe cha mình nói tên thật của mẹ là Tân Nhu thì hẳn còn đang nghĩ chắc bà là con gái của một gia đình bình thường của nhà họ Tân, không ngờ lại là nhất mạch của nhà họ Tần!

Vương Nhu đứng bên cạnh Lý Thiên Dương, không nói câu nào.

Lúc này, trong lòng Lý Phong xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Hẳn nhìn về phía cha mẹ mình, dò hỏi: chuyện độc trên người Tiểu Vũ là thế nào?”

'Vương Nhu lắc đầu: “Nhà họ Tân là một gia tộc cực kỳ lâu đời, quy củ vô cùng nghiêm khác. Nếu như là những người có thiên phú thì sẽ được gia tộc dốc sức bồi dưỡng, còn những người không có thiên phú thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo gia tộc sắp xếp, liên hôn cùng những gia tộc khác."

“Liên hôn?” Lý Phong sửng sốt.

“Đúng vậy.” Vương Nhu nói tiếp: “Chỉ có liên hôn mới có thể liên hệ được với những thế lực khác, nhà họ Tần mới có thể tiếp tục vững mạnh”

Bà lắc đầu cười khổ: “Thiên phú của mẹ rất kém, đến Tiên Thiên cảnh cũng khó mà đạt tới được, thế nên trong mắt người nhà họ Tân, mẹ tất nhiên là một đối tượng tốt cho việc liên hôn. Đến năm mười sáu tuổi, mẹ sẽ được sắp xếp gả vào một thế lực nào đó."

“Tiểu Nhu” Lý Thiên Dương tiến lên, nắm lấy tay Vương Nhu.

Vương Nhu nhìn Lý Thiên Dương, trong mắt mang theo một tia ôn nhu: “Mặc dù quy củ của nhà họ Tân rất nghiêm ngặt, nhưng cũng không đến mức không cho mọi người ra ngoài. Mặc dù thiên phú của mẹ kém, nhưng cũng là nhất mạch, thế nên cũng có chút địa vị, thường xuyên ra ngoài chơi. Mà khi mẹ tới đại lục Hắc U đã gặp được cha con”

Chuyện sau đó như thế nào bà cũng không cần nói nữa, Lý Phong đã hiểu.

“Mẹ và cha con ở bên nhau, sau đó tới quận Hoang Lâm, mẹ đổi tên thành Vương Nhu, vẫn luôn ở trong nhà họ Lý. Thế nên, cho dù nhà họ Tân có thế lực khổng lồ thì cũng phải mất mười năm mới có thể tìm được mẹ, mà lúc đó mẹ lại đang mang thai Tiểu Vũ”

Vương Nhu lắc đầu: “Chuyện sau đó con cũng biết một chút rồi. Sau khi nhìn thấy tình huống hiện tại của mẹ thì nhà họ Tần tất nhiên là vô cùng giận dữ, thế nên đã xử phạt mẹ. Trừng phạt đó chính là độc Ám Ảnh. Độc Ám Ảnh là một loại độc phát tác chậm, cho dù mẹ chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh thì cũng sẽ không chết vì nó được, nhưng thân thể sẽ phải chịu đau đớn. Độc tố này kéo dài ba năm, nói cách khác, mẹ phải chịu đau đớn ba năm."

“Sau đó, cha con tìm được cách giúp cha loại bỏ độc Ám Ảnh trong cơ thể, nhưng lại không ngờ loại độc này còn ảnh hưởng đến Tiểu Vũ. Mãi đến tận khi sinh Tiểu Vũ ra thì cha mẹ mới phát hiện ra. Tiểu Vũ từ khi chưa sinh ra đã bị nhiễm độc Ám Ảnh rồi, độc này giống như cộng sinh với con bé, thậm chí còn lây nhiễm vào lĩnh hồn con bé.”

Nói đến đây, trên mặt Vương Nhu lộ ra vẻ đau. đớn.

Lý Thiên Dương đứng bên cạnh bà, nắm chặt tay bà, an ủi.

“Ta không sao” Vương Nhu nhìn về phía Lý Thiên Dương, mỉm cười: “Ta chưa bao giờ hối hận, hơn nữa cũng cảm tạ trời xanh đã mang Thiên Dương chàng tới bên cạnh ta. Còn cả Tiểu Phong và Tiểu Vũ nữa, ta chỉ là cảm thấy đau lòng vì đã để Tiểu Vũ phải chịu khổ suốt mấy năm”

Lý Phong yên lặng lắng nghe, hai tay siết chặt lại thành quyền. Mặc dù Vương Nhu không nói chỉ tiết, nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra lúc trước nhà họ Tăn tìm thấy Lý Thiên Dương và Vương Nhu thì đã trừng phạt bọn họ như thế này.

Sự trừng phạt này kéo dài tới tận bây giờ. Nếu như không phải Lý Thiên Dương dùng bao nhiêu linh dược chống đỡ thì Tiểu Vũ đã chết từ lâu rồi.

Lý Phong hít sâu một hơi, hiện giờ hắn đã biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, địa vị của đối phương không ngờ lai cường đại đến như thế.