Thiên Long Bát Bộ

Chương 9: Nam Hải Ngạc Thần




Ðoàn Dự ngồi trên cao ném đá xuống dễ như chơi. Bọn đại hán ở dưới đáy vực đang trèo lên, còn cách đến vài chục trượng, dù muốn phóng ám khí lên cũng không tới được nên vừa nghe tiếng chàng la chúng đều dừng lại. Nhưng chúng chỉ lưỡng lự một lát rồi vừa né tránh vừa tiếp tục bấu víu trèo lên. Ðoàn Dự xô liền năm sáu hòn đá một lúc xuống rồi nghe hai tiếng la thất thanh rất bi thảm vang lên:- Ối chao! Chết tôi rồi!Hai gã đã bị đá rớt trúng người, té xuống vực thẳm, nát ra như cám.Ðoàn Dự từ thuở nhỏ thấm nhuần giáo lý nhà Phật nên không chịu học võ nghệ. Ðây là lần đầu tiên chàng đã giết người, lòng chàng se lại, mặt tái đi. Mục đích chàng đẩy đá xuống chỉ là để hăm doạ cho bên địch hoảng sợ không dám trèo lên nữa, dè đâu làm chết hai mạng người. Dù chàng đã biết rõ rằng nếu mình không ngăn trở để bọn địch trèo lên thì mình cùng Mộc Uyển Thanh sẽ bị chúng giết, vậy mà chàng vẫn hối hận vô cùng. Bọn đại hán thấy thế nguy vội vàng quay đầu tụt xuống. Một tên luống cuống thế nào sảy chân té lộn nhào cũng bị tan thây. Ðoàn Dự thấy vậy càng thêm ngơ ngẩn như người mất hồn. Hồi lâu chàng bần thần trở về chỗ Mộc Uyển Thanh thấy nàng đã ngồi dậy, tựa mình vào tảng đá. Chàng vừa mừng vừa sợ hỏi:- Mộc cô nương... cô đã tỉnh rồi à?Mộc Uyển Thanh không đáp, nhìn chàng trừng trừng. Hai luồng nhỡn quang do hai lỗ thủng khăn bịt chiếu ra coi rõ vẻ nghiêm khắc.Ðoàn Dự ôn tồn tiếp:- Cô hãy nghỉ một lúc nữa, tôi đi lấy nước về cô uống cho đỡ khát.Mộc Uyển Thanh hỏi:- Có người trực trèo lên núi phải không?Ðoàn Dự nghe hỏi nước mắt trào ra, lấy vạt áo vừa lau vừa nghẹn ngào đáp:- Tôi vừa lỡ tay giết hai người, lại... lại làm một gã sợ... sợ té chết là ba.Mộc Uyển Thanh thấy chàng nước mắt nước mũi rất lấy làm kỳ hỏi tiếp:- Thế thì sao?Ðoàn Dự nức nở đáp:- Tôi trộm nghĩ đức Thượng Ðế còn có đức hiếu sinh, đằng này vô cớ mà tôi... tôi đã giết người. Tội... tội ác rất lớn. Chàng dậm chân tiếp:- Ba gã đó hoặc giả còn có cha mẹ vợ con, người nhà họ hay tin tất đau khổ vô cùng. Ðối với bọn họ tôi đã hối hận, đối với gia đình họ lại càng hối hận hơn. Mộc Uyển Thanh vỡ lẽ ra, cười lạt đáp:- Ngươi có cha mẹ vợ con không?Ðoàn Dự đáp:- Cha mẹ tôi hãy còn cả nhưng tôi chưa có vợ con.Mắt nàng vụt ra một tia sáng kỳ lạ, nhưng tia sáng đó chỉ thoáng qua một cái rồi trở lại thái độ nghiêm khắc, sắc nhọn như dao, lạnh lùng như băng giá hỏi chàng:- Bọn chúng lên đây liệu có giết ngươi và giết cả ta nữa chăng?Ðoàn Dự đáp:- Chắc chắn là chúng giết hết.Mộc Uyển Thanh nói: - À thế ra ngươi định thà để người giết mình còn hơn mình đi giết người?Ðoàn Dự cúi đầm ngẫm nghĩ rồi đáp:- Nếu chỉ có mình tôi, tôi quyết không giết họ. Nhưng tôi... tôi không thể để chúng giết cô.Mộc Uyển Thanh lớn tiếng hỏi:- Thế là nghĩa làm sao?Ðoàn Dự đáp:- Cô nương đã cứu tôi, dĩ nhiên tôi phải có bổn phận cứu cô.Mộc Uyển Thanh nói:- Ta hỏi câu này, nếu ngươi nói sai một ly thì đoản tiến trong tay áo này sẽ phóng ra bắn chết ngươi ngay tức khắc.Nói tới đây nàng khẽ giơ tay phải lên thẳng về phía chàng.Ðoàn Dự hỏi:- Thế ra cô nương giết bao nhiêu người toàn là phóng ám tiến trong tay áo ra?Mộc Uyển Thanh hỏi tiếp:- Chàng ngốc kia! Ngươi có sợ ta không?Ðoàn Dự đáp:- Cô nương có định giết tôi đâu mà tôi sợ?Mộc Uyển Thanh nổi hung hỏi:- Ngươi mà chọc giận ta thì đừng hòng ta tha. Ta hỏi ngươi: ngươi đã nhìn thấy mặt ta chưa?Ðoàn Dự lắc đầu đáp:- ChưaMộc Uyển Thanh hỏi:- Chưa thật chứ?Nàng nói mỗi lúc một thấp giọng. Tấm khăn che trên mặt trông rõ đã ướt một quầng tỏ ra nàng đang mệt mà dùng sức quá nhiều nên mồ hôi toát ra. Tuy nhiên giọng nói vẫn đầy vẻ nghiêm khắc.Ðoàn Dự đáp:- Tôi nói dối cô làm gì?Mộc Uyển Thanh lại hỏi:- Lúc ta mê man sao ngươi không mở khăn bịt ra coi mặt?Ðoàn Dự vẫn lắc đầu đáp:- Tôi chỉ chăm chú trị vết thương ở trên vai cô nương mà thôi, chứ không nghĩ tới điều đó.Mộc Uyển Thanh như chợt nhớ ra điều gì, vừa tức vừa nổi nóng, thở hồng hộc nói:- Ngươi... ngươi đã nhìn thấy da thịt trên vai ta rồi chứ gì? Ngươi... ngươi đã bôi thuốc vào vết thương?Ðoàn Dự cười đáp:- Có có! Sáp bôi đầu của cô nương sao mà linh nghiệm thế? Tôi không bao giờ tưởng đó lại là thuốc dấu trị vết thương.Mộc Uyển Thanh bảo:- Ngươi lại đây, nâng ta dậy một chút!Ðoàn Dự nói:- Vâng! nhưng cô nương chẳng nên nói nhiều, cần nghỉ thêm lúc nữa để rồi còn kiếm kế thoát thân.Nói xong chạy lại định nâng nàng dậy. Chẳng ngờ chàng chưa chìa tay ra đỡ thì vụt một cái nàng đã tát bốp vào má chàng. Tuy nàng bị trọng thương mà tát còn mạnh gớm. Ðoàn Dự mắt hoa đầu váng, mình xiêu trở lại. Vừa đau vừa giận chàng bưng mặt hỏi:- Làm sao mà ngươi đánh ta?Mộc Uyển Thanh cũng cả giận nói:- Thằng giặc to gan này! Mi dám sờ vào vai ta, dám.
data-ad-slot="8346126209">