Thiên Long Bát Bộ

Chương 27: Cái Mũi Thần Tình




Cưu Ma Trí nghe Ðoàn Dự ngâm thơ, cười lạt nói:-Chết đến gáy mà mi vẫn còn khoái lắm nhỉ. Vài bữa nữa rồi xuống âm cung mà ngâm thơ vịnh phú vớ Diêm Vương.Ðoàn Dự cười nói:-Thiên hạ ai là ngườ i không chết? Mi sống thêm mấ y năm nữa có hơn ai được cái gì không?Cưu Ma Trí không nói nữa, quay ra hỏi thăm những người qua đường Tham Hợp trang ở đâu. Lão hỏi đến bảy tám người mà chẳng ai biết. Sau có ông già bảo:-Thành Cô Tô không có đâu là Tham Hợp trang cả. Có lẽ hoà thượng nghe lầm chăng?Cưu Ma Trí lại hỏi:-Lão trượng có biết đại trang chúa người họ Mộ Dung ở đâu không?Ông già đáp:-Trong thành Tô Châu này chỉ có họ Cố, họ Lục, họ Trương, họ Chu, họ Văn...làm gì có đại trang chúa cùng Mộ Dung? Tôi chưa thấy ai nói đến cả.Cưu Ma Trí chưa biết tìm cách nào để hỏi cho ra địa chỉ Mộ Dung tiên sinh, chợt nghe tiếng một người đang đi trên còn đường nhỏ về phía tây nói: tôi nghe nói họ Mộ Dung ngụ ở ngoài thành, đi về phía Tây chừng 30 dặm, chỗ đó gọi là Yến Tử Ổ.Chúng ta tới đó xem sao?Rồi lại có tiếng người khác gạt đi:-Thôi! Ðây đã đến địa đầu rồi. Ta phải cẩn thận mới được.Hai người nói rất khẽ, Ðoàn Dự không nghe thấy chi cả Cưu Ma Trí vì tuyệt giỏi nội công mới nghe rõ. Lão nghĩ thầm: phải chăng hai người này chủ tâm nói cho ta nghe tiếng?Cưu Ma Trí đưa mắt nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói thì thấy một người khí vụ hiên ngang, vận đồ tang phục còn một người thấp lủn thủn và gầy đét, trông chẳng khác chi ác quỷ hung thần.Cưu Ma Trí biết ngay người đó có võ công đáng kể.Lão còn đang suy nghĩ có nên cùng bọn này bắt chuyện không bỗng Ðoàn Dự lên tiếng gọi to:-Hoắc tiên sinh! Hoắc tiên sinh đi đâu đấy?Nguyên người thấp lủn thủn, hình dung cổ quái đó chính là Kim Toán bàn Thôi Bách Kế và sư điệt ông là Truy hồn thủ Quá Ngạn Chi. Hai người sau khi từ biệt Trấn Nam Vương phủ nước Ðại Lý ra đi, quyết tâm báo thù cho Kha Bách Tuế.Mặc dầu họ biết rõ khó có thể địch lại nhà Mộ Dung, mối thù không đội trời chung vị tất đã trả được nhưng là những người nghĩa dũng, họ can đảm tìm đến Cô Tô.Công việc đầu tiên của hai người là thám thính họ Mộ Dung ngụ tại Yến Tử Ổ, đang đi trên đường thì gặp Cưu Ma Trí cùng Ðoàn Dự.Thôi Bách Kế chợt nghe tiếng Ðoàn Dự gọi rất đỗi ngạc nhiên nhảy ngay đến trước mặt Cưu Ma Trí hỏi:-Tiểu Vương gia đó ư ? Ô kìa đại hoà thượng ! Xin buông ngay công tử xuống cho! Hoà thượng có biết công tử là ai đó không?Thực ra Cưu Ma Trí chẳng coi hai người vào đâu nhưng lão nghĩ rằng từ lúc chưa đến Trung Nguyên mình đã biết khó lòng tìm ra chỗ ở của Mộ Dung tiên sinh. Nay có bọn này dẫn lối cho kể cũng là một dịp may cho mình bèn buôngÐoàn Dự xuống, để chàng đứng vững rồi giải các huyệt đạo ở hai chân chàng, đoạn quay lại bảo hai người:-Tôi cũng đến chỗ Mộ Dung tiên sinh đây. Phiền hai vị dẫn đường cho!Thôi Bách Kế tuy là người lịch duyệt giang hồ, biết nhiều hiểu rộng mà chưa đoán ra lai lịch nhà sư này, bèn hỏi:-Xin hỏi đại sư chúng tôi xưng hô với đại sư thế nào cho phải? sao đại sư lại làm khó dễ với tiểu Vương gia họ Ðoàn như vậy? Ðại sư lên phủ Mộ Dung có việc gì?Cưu Ma Trí đáp lộc cộc:-Bất tất phải hỏi nhiều, tới nơi sẽ biết!Thôi Bách Kế lại hỏi:-Phải chăng đại sư là chỗ bạn thân với nhà Mộ Dung?Cưu Ma Trí đáp:-Phải! Mộ Dung tiên sinh ở Tham Hợp trang, không biết đi về ngả nào? Hoắc tiên sinh có biết thì chỉ dùm cho!Lão thấy Ðoàn Dự gọi Thôi Bách Kế là Hoắc tiên sinh cũng tưởng y là Hoắc thật mặc dầu lão trí mưu hơn người nhưng cũng chưa hiểu lý do.Thôi Bách Kế bóp trán suy nghĩ rồi hỏi Ðoàn Dự:-Tiểu vương gia! Bây giờ Tiểu Vương gia tính sao đây?Câu hỏi này khiến cho Ðoàn Dự phải chưng hửng. Chàng nghĩ thầm: "Cưu Ma Trí võ công ghê gớm, trên đời này sợ không ai địch nổi. Bọn Thôi, Quá tất nhiên so vớ i lão không thấm vào đâu. Nếu hai người này lại cố ý cứu mình thì chẳng những không ăn thua gì mà chết uổng hai mạng". Nghĩ vậy chàng dùng lời cảnh cáo để bọn họ biết đường cao chạy xa bay là hơn chàng nói:-Vị đại sư đây một mình mà đánh bại bá phụ tôi cùng năm tay cao thủ nước Ðại Lý, bắt tôi đem đến đây. Nguyên đại sư là bạn cố tri với Mộ Dung tiên sinh, nay đại sư đưa tôi đến hoả thiêu trước mồ Mộ Dung tiên sinh để tế vong hồn người bạn quá cố. Tôi tưởng hai vị không có dính líu gì đến nhà Mộ Dung thì nên chỉ đường cho đại sư rồi về đi là hơn.Thôi Bách Kế cùng Quá Ngạn Chi nghe lão đại sư này đánh bại Bảo Ðịnh Ðế cùng bọn cao thủ nước Ðại Lý quả nhiên chột dạ, khi nghe lão là bạn với bọn Mộ Dung thì lại càng khiếp sợ.Thôi Bách Kế tuy mặt mũi xấu xa, hình dung cổ quái nhưng có nghĩa khí hào hiệp nghĩ thầm: "mình đã ẩn thân tại phủ Trấn Nam Vương mười mấy năm trời chưa từng báo đáp ơn sâu. Nay tiểu vương gia gặp nạn có lý đâu mình tự thủ bàng quan được? Hơn nữa mình đã tìm vào Cô Tô thì cái mạng này coi có cũng như không, bất luận chết dưới lưỡi đao của kẻ địch hay chết bới tay người khác cũng thế thôi". Nghĩ vậy Thôi liền thò tay vào bọc lấy ra một cái bàn tính bằng hoàng kim sáng rực, giơ cao lên, lắc cho nó kêu loảng xoảng rồi bảo Cưu Ma Trí:-Này này đại hoà thượng! Ðại hoà thượng là bạn thân với Mộ Dung tiên sinh thì tiểu vương gia đây cũng là hảo hữu của tôi, đại hoà thượng nên buông tha tiểu vương gia ra!Thôi Bách Kế chưa nói dứt câu Cưu Ma Trí đã vươn tay ra giựt được cây nhuyễn tiên của Quá Ngạn Chi đang cầm, rồi thuận tay lão quăng nhuyễn tiên quấn lấy bàn tính ở trong tay Thôi Bách Kế. Hai binh khí chạm vào nhau, rời khỏi tay người cầm, bay tung ra rớt xuống hồ. Ai nấy đều nhìn thấy cặp khí giới quý báu này sắp chìm xuống đáy hồ. Không ngờ đà kình lực Cưu Ma Trí xử khéo làm sao, một đầu cây nhuyễn tiên văng lại, mắc vào một cành liễu trên mặt hồ.Quá Ngạn Chi ngoại hiệu là "truy hồn thủ" ra tay cực kỳ mau lẹ, sử dụng cây nhuyễn tiên lại là một môn tuyệt kỹ của chàng vậy mà chưa đánh xong một đòn đã bị Cưu Ma Trí giật rời khỏi tay. Mấy cử động của Cưu Ma Trí: nào xích lại gần,nào vươn tay giật roi nhuyễn tiên, nào vẫy roi cuốn lấy bàn tính, nào lui về chỗ cũ lẹ đến nỗi cả Thôi Bách Kế lẫn Quá Ngạn Chi hai người cũng không trông rõ nữa.Cưu Ma Trí chắp hai tay để trước ngực, nét mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra nói:-Phiền đại giá hai vị dẫn đường cho!Thôi, Quá hai người ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm thế nào. Cưu Ma Trí lại nói tiếp:-Nếu hai vị không dẫn đường thì xin chỉ nẻo cho biết Yến Tử ổ, Tham Hợp trang đi về ngả nào, đường lối ra sao, để tiểu tăng tự đi đến nơi cũng được.Thôi, Quá hai người thấy võ công lão vô cùng lợi hại mà vẻ mặt lại khiêm tôn,ôn hoà là thế muốn trở mặt không được mà không trở mặt không xong. Giữa lúc ấy bỗng nghe có tiếng rạt rào, trên mặt hồ nước biếc một con thuyền nhỏ đang rẽ nước lướt tới.Trên thuyền một thiếu nữ áo xanh cầm đôi mái chèo khuấy nước cho thuyền chạy, miệng cô đang ca khúc "Hạm thiều hương". Giọng hát dịu dàng không có vẻ lả lơi khiến người nghe cũng cảm thấy nỗi vui mừng.Ðoàn Dự ở nước Ðại Lý từng đọc văn chương thơ phú của cổ nhân, tán tụng phong cảnh nhân vật Giang Nam. Nay chàng được nghe khúc hát này tâm hồn bất giác say sưa như lạc vào cõi mộng. Quên mình đang đứng trước hoàn cảnh hiểm nghèo quay ra nhìn thiếu nữ. Tay nàng nhỏ nhắn, nước da trắng mịn ánh xuống hồ nước xanh biếc và trong leo lẻo.Thôi Bách Kế và Quá Ngạn Chi tuy đứng trước mặt kẻ địch ghê gớm cũng không khỏi đưa mắt nhìn cô gái mấy lần. Chỉ mình Cưu Ma Trí là tựa hồ như không trông thấy hay không nghe thấy gì mà thôi. Lão nói:-Nếu hai vị không chịu chỉ Tham Hợp trang cho thì tiểu tăng xin cáo từ.Lúc đó thiếu nữ đã chèo thuyền đến gần bờ. Nàng nghe Cưu Ma Trí nói vậy liền cất tiếng:-Chẳng hay đại hoà thượng đến Tham Hợp trang có việc gì?Giọng nàng cực kỳ thanh tao êm ái khiến ai nghe cũng lọt tai. Thiếu nữ mới chừng 15, 16 tuổi, nét mặt ôn nhu, con người thanh tú.Ðoàn Dự nghĩ thầm: " các cô gái ở Giang Nam có tiếng là xinh đẹp tưởng cũng đến thế này mà thôi".Cưu Ma Trí hỏi:-Tiểu tăng muốn đến Tham Hợp trang
data-ad-slot="8346126209">