Thiên Long Bát Bộ

Chương 19: Người Áo Xanh Là Ai?




Bảo Ðịnh Ðế nghe Thanh bào khách nói, biến sắc đáp:- Tôi không thể tin ông được.Thanh bào khách liền cầm gậy trúc sang tay trái, đưa ngón tay trỏ bên phải ra đánh vèo ra điểm huyệt Bảo Ðịnh Ðế. Bảo Ðịnh Ðế nghiêng mình tránh khỏi xong, trả đũa luôn một ngón.Thanh bào khách cùng Bảo Ðịnh Ðế lại lần lượt đến ngón tay giữa, ngón vô danh, ngón út rồi sau cùng là ngón cái đều theo đúng phép “Nhất Dương Chỉ” ăn miếng trả miếng.Chung Linh đứng bên nhìn thấy lạ mắt, động tính hiếu kỳ của trẻ thơ, quên cả sợ hãi ông già áo xanh cười hỏi:- Hai ông chơi trò oản tù tỳ đấy ư? Hết ông này đưa tay lại đến ông kia chìa ngón. Như vậy ai thua ai được?Nàng vừa nói vừa lân la lại gần, thốt nhiên một luồng gió cực mạnh thổi đến, Chung Linh đang nẩy người lên một cái, tựa như bị mũi dao nhọn đâm vào trước ngực, thì Bảo Ðịnh Ðế đánh hất lại một chưởng đẩy người nàng lùi lại phía sau. Nàng sợ run, mặt tái mét.Bảo Ðịnh Ðế giữ cho nàng đứng lại được rồi hỏi:Liệu cháu có bị nguy đến tính mạng không?Chung Linh kêu “ối” lên một tiếng, miệng hộc máu tươi ra, run lập cập đáp:- Ông... ông kia muốn giết tôi.Bảo Ðịnh Ðế lắc đầu đáp:- Không phải đâu! Ông ấy đang cùng ta tỷ thí võ công, người ngoài chớ có đến gần.Ðoạn đưa tay ra vỗ nhẹ lưng nàng mấy cái để an ủi.Thanh bào khách hỏi Bảo Ðịnh Ðế:- Bây giờ ngươi đã tin lời ta chưa?Bảo Ðịnh Ðế vội tiến lên mấy bước, khúm núm lạy phục xuống nói:- Chính Minh này xin bái kiến tiền bối.Thanh bào khách nói:- Ngươi chỉ gọi ta bằng tiền bối thôi ư? Thế là ngươi chưa tin nên mới không nhận ta.Bảo Ðịnh Ðế nói:- Chính Minh này làm chúa tể một nước, trên vai nặng trĩu gánh sơn hà đâu dám có hành động lỗ mãng, cẩu thả? Mình đã không con, dòng dõi chính thống lại còn một mình Ðoàn Dự, xin tiền bối rộng lượng buông tha y ra.Thanh bào khách đáp:- Ta chỉ cần cho họ Ðoàn nước Ðại Lý loạn luân, thất đức, tuyệt diệt dòng giống, đã ráng chờ cho có ngày nay, có lý đâu lại nới tay một cách dễ dãi thế được?Bảo Ðịnh Ðế to tiếng:- Ðoàn Chính Minh này nhất định không để cho tiền bối làm như vậy đâu.Thanh bào khách cũng hằn học:- Trời ơi! Ngươi cứ tự xưng là Hoàng đế nước Ðại Lý. Ta cho ngươi chỉ là kẻ loạn thần tặc tử, đã mưu đồ chiếm đoạt ngai vàng mà thôi. Ta thách ngươi có giỏi thì về điều động cả thần sách quân lẫn ngự lâm quân tới đây. Ta nói cho ngươi hay: dù thế lực ta còn kém ngươi xa, nhưng ta giết thằng giặc non Ðoàn Dự dễ như trở bàn tay.Nét mặt Bảo Ðịnh Ðế hết xám xanh lại trắng bợt. Ông biết rằng lão nói thật. Ðừng nói đến chuyện điều động thần sách quân cùng ngự lâm quân tới, mà mình chỉ thêm một tay giúp sức là lão cũng không địch nổi rồi. Nhưng lúc đó lão sẽ gia hại Ðoàn Dự ngay tức khắc. Huống chi lão còn là tiền bối mình, kẻ dưới không nên xúc phạm người trên cho loạn mối cương thường. Nghĩ vậy nhà Vua đành đánh lá bài xử nhũn:- Vậy tiền bối muốn thế nào sẽ phóng xá Ðoàn Dự xin cho biết!Thanh bào khách đáp:- Ðiều đó phỏng có khó gì? Ngươi phải xuất gia đầu Phật, nhường đế vị lại cho ta, ta sẽ tha nó.Bảo Ðịnh Ðế nói:- Cơ nghiệp của tổ tiên truyền đời để lại, tôi đâu dám tự tiện chắp tay đem dâng cho người?Thanh bào khách lại nói:- Vậy thì ngươi phải ráng chờ. Khi nào Ðoàn Dự cùng em gái ăn ở với nhau, sanh hạ được chút con, bất luận trai hay gái ta sẽ tha ra.Bảo Ðịnh Ðế vẫn ngọt nhạt:- Nếu vậy thì thà rằng tiền bối giết y đi còn hơn.Thanh bào khách lại nói:- Ngoài ra còn có hai đường để giải quyết: một là ngươi lừa lúc ta không phòng bị, ám toán giết ta đi rồi ngươi tự ý tha nó ra.Bảo Ðịnh Ðế nói:- Không đời nào tôi ám toán giết tiền bối.Thanh bào khách tiếp:- Nói vậy thì nói chứ ám toán ta đâu phải chuyện dễ dàng? Còn đường thứ hai nữa là ngươi bảo Ðoàn Dự đem phép Nhất Dương Chỉ ra đấu với ta. Nếu thắng tự nhiên y sẽ tẩu thoát.Nói xong lão cười sằng sặc trong cổ họng.Bảo Ðịnh Ðế nổi giận nhưng cố nén, chậm rãi nói:- Ðoàn Dự không biết chút võ nghệ nào chứ đừng nói gì đến phép Nhất Dương Chỉ nữa.Thanh bào khách đáp:- Trai họ Ðoàn mà bảo rằng không biết Nhất Dương Chỉ thì ai tin được?Bảo Ðịnh Ðế nói:- Ðoàn Dự từ thuở nhỏ học Thi, Thư cùng kinh Phật, tâm địa từ bi, kiên quyết không chịu học võ.Thanh bào khách nói:- Ðó chỉ là một lối giả nhân nghĩa. Hạng ấy mà lên ngôi Vua thì chưa chắc đã là hạnh phúc cho lê dân Ðại Lý, giết quách đi là hơn.Bảo Ðịnh Ðế xẵng giọng hơn:- Xin tiền bối cho biết còn đường lối nào khác nữa không?Thanh bào khách đáp:- Ngươi còn hỏi chi đến đường lối nào khác? Giả tỷ năm nọ có đường lối để thoát thì ta đâu đến nỗi thân tàn ma dại thế này? Kẻ khác không cho ta lối thoát có lý đâu ta chịu tìm lối thoát cho các ngươi?Bảo Ðịnh Ðế cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi vẻ mặt cương quyết gọi to:- Dự con ơi! Ta sẽ tìm cách cứu con ra khỏi chốn lao lung. Con chớ quên mình là con cháu họ Ðoàn nghe!Bỗng nghe Ðoàn Dự la lớn:- Bá phụ ơi! Bá phụ lại gần đây đem phép Nhất Dương Chỉ ra xử tử cháu đi cho rồi.Bảo Ðịnh Ðế giật giọng hỏi:- Thế nào? Mi làm bại hoại gia phong họ Ðoàn rồi sao?Ðoàn Dự đáp:- Không! không phải thế. Cháu thấy trong lòng nóng như thiêu như đốt, không thể sống được nữa.Bảo Ðịnh Ðế nhủ:- Con người ta sống chết có số mệnh, con đành phó mặc Hoàng thiên tới đâu hay đó.Ðoạn nhà Vua cầm tay Chung Linh vừa nhảy qua bức tường cây vừa nói:- Tiểu cô nương! Ða tạ cháu đã đưa đường cho ta, sau này sẽ có ngày trả ơn.Rồi theo lối cũ đi ra trước cửa toà nhà chính. Lúc đó mọi người giao đấu, phân thắng bại đã hơi rõ rệt: Phủ tiên điếu Lăng Thiên Lý cùng Ðiểm Thương Nông Ðổng Tư Quy hai người hiệp lực đánh Nam Hải Ngạc Thần đã có vẻ thắng thế. Bút Mặc Sinh Chu Ðan Thần cùng Thái Tân Khách Tiêu Ðốc Thành đã uy hiếp được thanh bạc đao của Diệp Nhị Nương. Cây phất trần của Thư Bạch Phụng vây bọc cặp Tu la đao của Tần Hồng Miên xem chừng đã khó bề xoay sở. Ngoài hiên bên kia cặp giò Vân Trung Hạc tuy vẫn lanh lẹ dị thường nhưng miệng đã thở hồng hộc như trâu cày mệt nhọc mà Ba Thiên Thạch vẫn nhảy lên chồm chồm, còn đang sung sức. Thiện Xiển Hầu Cao Thăng Thái vẫn chắp hai tay để sau lưng, thủng thẳng đi lại ung dung, có vẻ nắm chắc phần thắng về phe mình. Tuy ông giả bộ chẳng quan tâm gì đến những trận chiến đấu khốc liệt xung quanh nhưng kỳ thực mắt nhìn khắp sáu mặt, tai nghe hết tám phương, tinh thần sáng suốt bao trùm cả cục diện. Vì thấy phe mình không ai lâm vào tình trạng nguy kịch nên Hầu chẳng cần ra tay tiếp viện.Bảo Ðịnh Ðế không thấy em đâu liền hỏi:- Chính Thuần đâu?Cao Thăng Thái tâu:- Trấn Nam Vương đang đuổi Chung động chúa để đi tìm Ðoàn công tử.Bảo Ðịnh Ðế hạ lệnh:- Công việc nơi đây sẽ có kế hoạch khác, các ngươi hãy ngừng tranh đấu để quay về đã.Ba Thiên Thạch nghe lệnh bỗng nhiên đứng lại.Vân Trung Hạc nhảy bổ tới, Ba Thiên Thạch thừa cơ đánh vút ra một chưởng. Vân Trung Hạc đưa cả hai tay ra chống đỡ cảm thấy trong người nôn nao, rồi miệng trào máu tươi ra. Y cố gượng trấn tĩnh nhưng mắt hoa lên, nhìn không rõ đường quyền đánh tới đành phải bỏ chạy.Ba Thiên Thạch cũng không đuổi theo, chỉ cười hềnh hệch nói:- Ta đã biết sức nhau rồi.Ðoàn Chính Thuần ở trong bụi rậm đi ra hỏi Bảo Ðịnh Ðế:- Hoàng huynh đã tìm thấy chỗ thằng Dự chưa?Bảo Ðịnh Ðế gật đầu đáp:- Tìm thấy rồi! Ta hãy về thành rồi sẽ nói chuyện.Bọn Lăng Thiên Lý, Chu Ðan Thần thấy nhà vua hạ lệnh đình chiến cũng đều muốn dừng tay song phe Diệp Nhị Nương, Nam Hải Ngạc Thần, Tần Hồng Miên đang hăng không chịu bãi chiến cứ đánh hoài.Bảo Ðịnh Ðế chau mày nói:- Chúng ta đi thôi! Cao Thăng Thái “vâng” một tiếng, đoạn rút ống ngọc địch ra, ống tay áo rộng lùng thùng, bay phất phới nhằm đánh vào sau lưng Tần Hồng Miên.Tần Hồng Miên cất tiếng mắng liền:- Bọn mi cậy đông người để thủ thắng sao không biết thẹn?Bỗng nghe hai tiếng “loảng choảng”, ngọc địch đã đánh trúng vào hai ngọn Tu la đao của Tần Hồng Miên. Cặp đao phải hạ thấp xuống, Thư Bạch Phụng liền nhân lúc đó quay lại, nhảy ra đằng sau.Cao Thăng Thái phất tay áo lùng thùng một cái, phát ra một luồng kình phong cản Tần Hồng Miên lại, không cho đuổi theo nữa
data-ad-slot="8346126209">