Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Quyển 1 - Chương 41: Thân Phận




Đứng ở đầu thuyền, nhìn kênh đào cuồn cuộn, Vệ Tử Quân trong lòng cảm khái ngàn vạn lần. Dương Quảng vì mở kênh đào này mà bị mang danh xấu. Tuy nhiên dòng chảy lịch sử cuồn cuộn, vẫn không thể che giấu công lao to lớn này, chẳng những tạo phúc cho dân, mà nay bọn họ có thể ở trên kênh đào này ngắm trời ngắm đất. Là vui mừng, hay là tiếc nuối?

Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm thân hình tinh tế đứng ở đầu thuyền, thon dài, gầy yếu, đứng đón gió, tư thế oai hùng, bạch sam bay phất phới, giống như muốn hóa vũ mà bay đi. Gương mặt trắng như tuyết, tiêm mi khinh túc, thần sắc ngưng trọng, ánh mắt nhìn ra phía xa, tựa hồ sâu không lường được.

Quay đầu nhìn về phía nữ tử bên cạnh, "Thế nào, Tứ đệ của ta hảo phong thái chứ!"

"Tất nhiên là phong thái hơn huynh, so với huynh hơn một tia tuấn dật, cũng so với huynh hơn một tia ôn nhu, cũng so với huynh càng khiến thiên hạ điên đảo." Nữ tử mặc váy màu xanh nói, con ngươi xinh đẹp tràn đầy ý cười.

"Sao nào! Vừa gặp đã thương sao? Nàng sẽ không muốn câu dẫn Tứ đệ của ta chứ? Ha ha ha.." Lý Thiên Kỳ cười nói, vạt áo cẩm bào bay lên, thân hình kiện mỹ bước ra khoang thuyền, bỏ lại người bên cạnh đi đến bên Vệ Tử Quân. "Tử Quân đang suy nghĩ cái gì?"

"Suy nghĩ về Dương Quảng." Không lo lắng liền thốt ra.

"A? Nghĩ vê hôn quân kia làm gì?" Lý Thiên Kỳ nghi hoặc nói.

"Người đời chỉ nghĩ hắn là hôn quân, nhưng không nhìn đến những công lao của hắn, hắn cũng là một người vừa có công vừa có tội! Hắn cho mở kênh đào này, tuy rằng lao dân, nhưng khiến cho hậu thế phúc lợi vô hạn, chinh phạt Cao Ly, tuy rằng cùng binh, nhưng có thể thấy được hùng tâm thống nhất thiên hạ của hắn. Bất quá không thể làm được mà thôi. Có lẽ đúng là liên tiếp phát động chiến tranh thất bại mới làm cho hắn có cảm giác bất lực, không biết nên dùng cách gì để trị thiên hạ, nên mới dùng tửu sắc để trốn tránh."

"Suy nghĩ của Tứ đệ quả thật hiếm thấy." Lý Thiên Kỳ có chút ngạc nhiên về suy nghĩ này của Vệ Tử Quân.

"Ngươi xem kho lương bên bờ kia, từ Cao Quảng đến tận đây, tích trữ trăm vạn thạch lương thực, đủ dùng cho vài thập niên, năm có thiên tai có thể mở kho tiếp tế cho người dân, lúc chinh chiến thì có đủ quân nhu, Dương Kiên quả thực là thiên cổ nhất đế, có tầm nhìn xa. Thống nhất Hoa Hạ, khôi phục văn minh của người Hán, mở kênh đào, thanh giản pháp lệnh, cung lý tiết kiệm, quả thật một đấng minh quân. Có lẽ, Dương Quảng nghĩ đến phụ thân siêu việt của hắn, muốn thành công vĩ đại, nhưng quá mức vội vàng xao động, cuối cùng không thể thành công. Nhưng hắn trọng giáo tìm điển, hoàn thiện khoa cử, vì văn hóa của người Hán cống hiến cũng rất có công lao."

Quả thực, thắng làm vua thua làm giặc, lịch sử là do người thắng viết lên, nho gia, sử gia đối với Tùy Giản Đế đánh giá quá hà khắc thậm chí là cực đoan, bọn họ đem hắn miêu tả thành "Một đại hôn quân", lại hoàn toàn bỏ qua những cống hiến của hắn đối với nền văn minh Hán tộc. Phải biết rằng thời Trinh Quán nhà Đường cũng không sánh kịp giai đoạn đầu giàu có và đông đúc của Dương Quảng, mà Đường Thái Tông được xưng là thiên cổ nhất đế, Dương Quảng lại bị mang ác danh, bị thiên cổ chửi rủa. Đây là lịch sử. Người thắng viết lên lịch sử.

"Tử Quân là vì Dương Quảng kêu oan sao?"

"Là cảm thán lịch sử không xác thực!" Nếu không phải, Đại Dục quốc này từ đâu mà đến. Có thể đem một triều đại rõ ràng như vậy che dấu đi, đem Dương Quảng viết thành một hôn quân không có chí khí.

"Ta thấy Tứ đệ nói rất có lý." Một thanh âm mềm mại từ phía sau vang lên, Vệ Tử Quân quay đầu, một thiếu phụ mặc váy màu xanh lam chầm chậm đi tới, tư chất trời sinh, một thân đẹp đẽ quý phái, mắt to hàm xuân, mặt phấn hồng mang ý cười.

"Tẩu tẩu! Nhị tẩu thân thể không tốt. Gió ở đây quá lớn, nhị tẩu nên trở về khoang thuyền nghỉ ngơi đi." Vệ Tử Quân thân thiết nói.

Vệ Tử Quân lên thuyền mới biết có một nhị tẩu như vậy, nàng nghe Lý Thiên Kỳ nói muốn tới Ngô quận, bèn muốn đi theo, cũng muốn gặp Tứ đệ mà hắn vẫn luôn nhắc đi nhắc lại không ngừng. Nhưng một đường tàu xe mệt nhọc, thân thể có chút bệnh nhẹ, vẫn luôn ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi.

"Liên Ngô, đầu thuyền gió lớn, thân thể nàng chịu nổi sao?" Lý Thiên Kỳ khoác áo cho Liên Ngô, Liên Ngô này là chính phi của hắn, tuy nói là kết quả của giao dịch hoàng quyền, nhưng nàng cũng là người hiền thục, hiểu biết tri thư lễ nghĩa, hắn vẫn có thể nói mấy câu cùng nàng.

Mà Liên Ngô có thể gả cho hắn, cũng là may mắn, không phải công chúa nào cũng có mệnh tốt như vậy, gặp được một người thấu hiểu, ôn nhu che chở, biết đau biết nóng, tuy rằng không có được tình cảm nồng nhiệt của hắn, nàng cũng thấy đủ rồi.

"Không sao, cả ngày ở trong khoang thuyền rất buồn chán, cả người muốn mốc meo, ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí chút." Liên Ngô cười nói, nhìn về phía Vệ Tử Quân, "Lời vừa rồi của Tứ đệ rất đúng, bất luận kẻ nào, xem như hôn quân cũng được, cũng không thể gạt bỏ toàn bộ ưu điểm của hắn."

"Tẩu tẩu có thể có suy nghĩ như vậy, thực là tri âm của Tử Quân, không giống người nào đó chỉ nhìn vấn đề dựa vào ý nghĩ của bản thân." Vệ Tử Quân khóe miệng khẽ cười, nheo mắt liếc Lý Thiên Kỳ.

"Ha ha, Tứ đệ, Dương Quảng kia chính là đương kim Thánh Thượng tự mình lật đổ, điện hạ tất nhiên là coi Dương Quảng như địch nhân, làm sao điện hạ đây có thể nhìn nhận hắn như vậy." Liên Ngô nói xong, đột nhiên thấy mình lỡ lời, nhất thời che miệng nhìn về phía Lý Thiên Kỳ.

Điện hạ? Vệ Tử Quân cũng lắp bắp kinh hãi, Lý Thiên Kỳ chẳng lẽ không phải chỉ đơn giản là Trấn An Sử?

"Điện hạ? Nhị ca là hoàng tử sao, hay là thân vương? Quận vương?" Vệ Tử Quân nheo mắt nhìn về phía Lý Thiên Kỳ, lại cười nói: "Nếu nhị ca là hoàng tử, có phải sẽ kế thừa đại thống hay không? Đến lúc đó đừng quên chiếu cố tiểu đệ một chút."

Khó trách, ngày ấy ở tửu lâu mới quen liền cảm thấy người này cử chỉ bất phàm, đi theo mấy ngày, đến lúc ở chung càng thấy hắn có khí chất cao quý, được giáo dưỡng tốt, mà hắn muốn liền dễ dàng có được Tụ Vân lâu, không phải là quan viên bình thường có khả năng làm được. Mà lại nhìn hắn trẻ tuổi như vậy, quận vương chắc là có ít cơ hội, hơn phân nửa là thân vương hoặc hoàng tử.

"Ai! Hoàng thân quốc thích, ta đời này không cần sầu lo." Càng nói càng hưng phấn, nhìn lại mặt Lý Thiên Kỳ.

Nếu hắn thật sự là hoàng tử, như vậy thật là thú vị, có lẽ nàng có thể nhìn thấy đương kim thiên tử không chừng, như vậy nàng thật không uổng công tới đây, hơn nữa có núi này để dựa vào, trong thiên hạ, còn ai dám bắt nạt nàng?

Lý Thiên Kỳ hai mắt mỉm cười nhìn Vệ Tử Quân, hắn vẫn giấu diếm thân phận vì sợ hắn biết sẽ câu nệ tiểu tiết, không nghĩ tới hắn biết chẳng những không câu nệ, càng không giống như mọi người thay nhau nịnh bợ, ngược lại không có lo lắng, vẫn vui đùa như cũ, điều này khiến cho hắn đối với Tứ đệ này càng thêm thưởng thức cùng yêu thích.

"Ta chỉ là lão Tam, phía trước còn có hai đại ca, cho nên hy vọng của ngươi thất bại rồi." Bàn tay nâng lên nhéo nhéo mũi của Vệ Tử Quân. Mũi mềm dẻo làm cho tay hắn run rẩy một chút.

"Cái mũi của Tử Quân bộ dạng thật tốt!" Lý Thiên Kỳ nhìn Vệ Tử Quân, "Như bạch ngọc huyền đảm, sườn thì thẳng tắp kiều bạch ngọc phong, sờ thẳng lên lại có nhiều thịt, quả thật đại quý, chỉ bằng cái mũi này của ngươi, tương lai không cần đến vi huynh ta, cũng sẽ đại quý vô cùng."

"Nhị tẩu, nhị ca từ khi nào biết xem tướng vậy?" Vệ Tử Quân cười, nói với Liên Ngô, "Tẩu cần phải giám sát hắn chặt chẽ vào, nếu ngày nào đó hắn chán làm hoàng tử, ra phố làm thầy bói cũng là một nhân tài."

"Tiểu tử ngươi vừa mở miệng là chuyên đối phó ta, đúng không?" Tay Lý Thiên Kỳ hướng về phía miệng Vệ Tử Quân, hai người cười đùa một tràng.

Liên Ngô mỉm cười đứng ở một bên làm khán giả, đầu tiên là cười đơn thuần, dần dần trong mắt toát ra một chút lo lắng cùng bất an.