Khương Ái đặt Ngô Hưng xuống giường mới nhận ra anh ta bị thương nặng hơn cô nghĩ, khắp vùng bụng máu tươi nhuộm đỏ.
Trong nhà cô không có dụng cụ y tế, bên ngoài đám người kia vẫn ráo riết đuổi bắt làm sao dám mạo hiểm đưa anh ta đi bệnh viện đây?
Hiện tại trong đầu Khương Ái có vô vàn câu hỏi đặt ra, ví dụ như tại sao Ngô Hưng lại có mặt ở chỗ này? Úc Lễ có đi cùng anh ta không? Có phải cũng giống anh ta xảy ra chuyện rồi?
Ngô Hưng mơ hồ nhích người dựa vào tường, khi phát hiện ra Khương Ái là người cứu mình thì có đôi chút kinh ngạc, nhưng anh ta cũng không có thời gian để hàn huyên thò tay vào túi quần lấy ra con dao sắc nhọn sau đó cất lời:
“Cho tôi mượn bật lửa.”
Khương Ái biết anh ta muốn làm gì, người trong giang hồ bị thương là điều không tránh khỏi, đôi khi cần phải có những kỹ năng tự cứu lấy mình.
“Nhà tôi không có, anh chờ một chút.”
Cô nói rồi nhanh chóng chạy sang nhà kế bên mượn bật lửa, lúc quay lại phòng mùi máu tanh bỗng nhiên xộc vào khoang mũi khiến bụng dạ Khương Ái cồn cào cả lên.
Nôn sạch mọi thứ trong bụng ra, Khương Ái ngượng ngùng đưa bật lửa cho Ngô Hưng: “Xin lỗi chậm trễ anh rồi.”
Ngô Hưng lườm Khương Ái một cái, thể hiện bản thân không ưa cô.
Dẫu Khương Ái có cứu anh ta một mạng, nhưng vẫn không thể nào thay đổi được việc cô làm lão đại anh ta tổn thương.
“Tôi nghĩ cô nên ra ngoài đi.” Ngô Hưng xé bỏ chiếc áo vướng víu trên người ra, vừa hướng mũi dao vào bụng vừa nói.
Khương Ái đúng thật là không chịu được mùi máu tanh, ở lại đây cũng không giúp được gì anh ta vì thế liền đi ra ngoài.
Cô ở đây đã được một tháng rồi, địa hình xung quanh khá thông thuộc, lách qua vài cái ngõ là đến cửa hàng bán thuốc.
Nhưng giữa đường lại xảy ra một vấn đề lớn, trước cửa hàng thuốc có mấy người đàn ông rất đáng sợ, dường như việc Ngô Hưng đột ngột biến mất đã khiến bọn họ nẩy sinh nghi ngờ với cư dân ở đây.
Khương Ái lùi bước định quay về, nhưng nghĩ tới Ngô Hưng không có thuốc khó mà chống chọi với đêm dài, sinh ra đâm liều đưa tay mình vào hàng rào tôn gần đó cắn răng kéo mạnh một đường.
Thời điểm Khương Ái quay về phòng trọ Ngô Hưng đang nhắm chặt hai mắt nghỉ ngơi, bên cạnh anh ta viên đạn và con dao dính đầy máu vẫn còn đó.
“Anh dùng cái này đi.” Khương Ái đưa đồ mình mua cho Ngô Hưng.
Ngô Hưng không cầm lấy ngay mà đưa mắt nhìn vải băng dày cộm quắn trên bàn tay cô.
Giờ anh ta coi như mới hiểu lý do mà lão đại lại si tình với Khương Ái như vậy.
Ngô Hưng cười tự giễu một tiếng:
“Thế này có đáng gì, thời tôi cùng lão đại lật đổ băng Huyết Vân còn kinh khủng hơn, ăn đạn bao nhiêu phát vẫn đánh đấm bình thường.”
Khương Ái ngồi xuống mép giường, một bên nhìn anh ta xử lý vết thương một bên dò hỏi: “Anh đi một mình sao?”
“Quan tâm tới lão đại nhà tôi?” Ngô Hưng dừng lại động tác, ngữ điệu phát ra toàn là giễu cợt.
Khương Ái nhướng mày, cô có lời nào là nhắc tới Úc Lễ chứ?
“Lão đại đang ở nhà nghỉ, tôi cùng mấy người nữa tới đây có việc, lúc đó nguy hiểm quá thân ai nấy chạy không rõ sống chết ra sao.” Một lúc sau Ngô Hưng tự trả lời.
Tuy không thừa nhận rằng bản thân quan tâm tới Úc Lễ, nhưng khi nghe Ngô Hưng nói anh ấy không tham gia vào chuyện này cơ thể cô giống như trút bỏ được tảng đá đè nặng, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nằm lấy lại sức khoảng được một tiếng, Ngô Hưng bỗng nhiên xuống giường. Khương Ái đang nấu cháo trong bếp nghe được tiếng động chạy ra:
“Anh làm cái gì đấy?”
Ngô Hưng dùng cách môi khô nẻ của mình thì thào:
“Dù sao cũng cảm ơn cô đã giúp đỡ, lúc bị phát hiện tôi đã đập vỡ các thiết bị liên lạc rồi, lão đại không tìm thấy tôi sẽ xông vào đây mất.”
Thời điểm Ngô Hưng ở trên mái nhà quan sát, nhận ra đám cướp kia không hề đơn giản như bọn họ vẫn nghĩ, người và vũ khí đều rất mạnh, chuẩn bị không kỹ bỏ mạng như chơi.
Khương Ái lo lắng Ngô Hưng một đi không thể trở lại, sự hy sinh của mình vì thế cũng thành vô nghĩa, bất chấp việc phải đối mặt với Úc Lễ lên tiếng muốn giúp đỡ:
“Nếu anh không sợ bị tôi bán đứng, thì cho tôi địa chỉ chỗ các anh đang ở đi, tôi giúp anh thông báo.”
Ngô Hưng hơi lưỡng lự vài giây rồi đọc địa chỉ cho Khương Ái ghi lại, anh ta không phải e sợ việc cô sẽ bán đứng mình, chủ yếu không muốn sát thương vào lòng lão đại thôi.
Khương Ái cầm theo địa chỉ Ngô Hưng đưa cho, ra đầu ngõ mượn chủ quán mì chiếc xe đạp.
Trong đêm tối mò mẫm đạp xe ra khỏi khu ổ chuột, tiến vào khu dân cư sầm uất.
Nhà nghỉ bình dân đã được Úc Lễ bao trọn, bảo vệ đương nhiên sẽ là người của Úc gia.
Khương Ái đi tới người đàn ông trung niên mở miệng:
“Xin chào tôi tới tìm bác sĩ Ngô.”
Người đàn ông nghi hoặc nhìn Khương Ái từ trên xuống dưới, bên ngoài rất ít người gọi Ngô Giang bằng cái tên này.
“Cậu Ngô vừa ra ngoài rồi.”
“Vậy Vương Hạo…”
Khương Ái nói ra một loạt cái tên mình nhớ được, câu trả lời nhận được vẫn như cũ.
Đúng lúc này Úc Lễ từ bên trong đi ra, thanh âm xa cách nói:
“Có chuyện gì?”
Khương Ái không tự chủ cúi đầu:
“Ông chủ.”
Úc Lễ cười nhạt: “Cô Khương đây khách sáo rồi, tôi nào dám nhận.”