Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học

Chương 29:




Chùa miếu có thể bán ra thứ tàn ác như vậy khiến Nghê Miểu thấy khá hứng thú. Khi nào rảnh, nhất định cô phải tới chùa Tùng Sơn này xem thử.

Hai ngày sau, Nghê Miểu đứng ngoài cổng của đại học thành phố H. Thành phố H là đại học top 10 cả nước. Cả trường chiếm một phần diện tích rất lớn, trước cổng trường có một bức tượng điêu khắc cảnh hùng ưng giương cánh vô cùng oai hùng.

Bởi vì là dịp khai giảng nên có không ít tân sinh viên có ba mẹ đi cùng, xách theo túi lớn túi nhỏ vào trường.

Nghê Miểu thông qua trí nhớ của nguyên chủ biết được cô không trọ ở trường, chỉ chiếm một cái tên trong danh sách phòng ở ký túc xá, để giữa trưa có chỗ nghỉ ngơi, cho nên cô đeo một chiếc balo rất nhẹ nhàng.

Đi được nửa đường, bỗng nhiên cô bị một người gọi lại, quay đầu thì thấy là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang chạy tới chỗ cô.

Một gương mặt như quả táo phúng phính, trông rất đáng yêu.



“Vãi, sao hôm nay đông người tới trường mình thế, nãy vừa có chuyến xe đông kinh người, may mà mình chen được vào, không thì phải chờ chuyến sau mất.” Cô gái đáng yêu vừa mở miệng đã nói ngay tinh túy trong ngôn ngữ quốc gia, quả nhiên là Đỗ Như Tuyết trong chí nhớ của nguyên chủ.

Nghê Miểu nhận túi trong tay cô ấy rồi hai người cùng đi về phía ký túc xá.

Nghê Miểu nhíu mày nhìn cô ấy: “Đợt nghỉ vừa rồi cậu đi đâu đấy?”

“Không phải đã nói với cậu rồi à? Về quê đó, sớm biết vậy thì mình đã không về rồi, bà cụ ở nhà rảnh rỗi không có việc gì ngày nào cũng dày vò người khác. Lúc thì bắt ba mẹ mình cho con trai út của bà ấy vay tiền mua nhà, lúc lại đòi giới thiệu người cho mình xem mắt. Ba mẹ mình chỉ là người làm công cho người ta, một tháng lương được mấy nghìn đồng, nào có tiền cho bọn họ mượn? Bà cụ quá quắt đó không ngờ còn dám mở miệng bắt mình bỏ học đại học, về nhà kết hôn, dùng tiền thách cưới để mua nhà cho con trai út của bà ta.” Sắc mặt của Đỗ Như Tuyết rất khó coi, bà cụ quá quắt trong miệng cô ấy chính là bà nội.

Dân thường thương con út, những lời này đã biểu hiện rất rõ ở nhiều gia đình. Nhà Đỗ Như Tuyết thì càng không phải nói. Ba của Đỗ Như Tuyết là con cả trong nhà, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng nhường em. Người thân trong nhà đều chiều chuộng khiến em trai ông trở thành kẻ không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày lang thang đàn đúm, đến giờ đã sắp 40 nhưng vẫn chưa lấy vợ.