Tôn phu nhân cứng miệng, dường như không biết nên đáp tiếp thế nào, đành vẫy tay sang bên cạnh.
Từ phía sau bà ta mấy phụ nhân cao to tiến lên muốn bắt Nghê Miểu lại, Nghê Miểu nhẹ nhàng vung tay, những kẻ trước mặt cô bao gồm cả cha mẹ tân lang đang ngồi đều bị thiêu cháy.
“Quả nhiên là người giấy.” Nghê Miểu lắc tay, hối hận vì bản thân đã ra tay quá sớm, cốt truyện phía sau còn chưa kịp xem mà.
Ngay sau đó, toàn bộ ảo cảnh đều biến mất, Nghê Miểu đang đứng ở căn phòng giữa tầng ba, trước mặt cô là tân nương tử mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm.
Còn hai thầy trò Âu Dương đại sư lúc này vẫn đang rơi vào ảo cảnh, Âu Dương đại sư mặc một bộ hỉ phục thảm hại bị mấy phụ nhân áp chế, sức lực của người giấy phía sau ông ta rất lớn, ép tới mức ông ta không thể động đậy.
Mồ hôi lạnh trên trán Âu Dương đại sư chảy ròng, sớm biết nơi này tà ma như vậy, lúc trước ông ta hẳn không nên nhận vụ làm ăn này.
Âu Dương đại sư tên thật là Âu Dương Thổ, trước khi được người đời gọi là đại sư, ông ta chẳng qua chỉ là một kẻ bày sạp nhỏ dưới cầu đoán mệnh cho người ta. Bởi vì tổ tiên xuất thân từ một thôn nhỏ tương đối nổi tiếng về bán tiên còn truyền lại một quyển sách, nên ông ta dựa vào quyển sách đó mà cái biết cái không đoán mệnh cho người ta.
Sau đó lại giẫm phải vận cứt chó nói chuẩn hai lần, thanh danh cứ như vậy truyền xa, còn thu nhận đồ đệ.
Nhưng thật ra ông ta đến ma quỷ cũng chẳng nhìn thấy, nửa lừa nửa gạt, thế nhưng chưa hề bị lật xe* lần nào.
*Bị vạch trần, lộ ra là lang băm.
Hiện giờ ông ta hối hận rồi, con dao đã sắp đâm tới mặt, còn có cả thứ mùi mục nát thối rữa ngập trong lỗ mũi, ông ta bị dọa đến tè cả ra quần, không hề nhìn thấy nụ cười khinh miệt của nha hoàn bên người.
"... Sau đó, ta vào chính ngày đại hôn của mình bị người ta đè ra cắt lấy đầy hai bát máu từ tim. Ta giãy giụa nhưng chẳng được. Không biết đã qua bao lâu, lại có vài người nữa tới, nói máu từ tim ta không dùng được, cần phải lấy máu từ huyết quản ở tim, ta lại bị đào trái tim ra. Sau cùng, Tôn gia dùng một tấm chiếu rách cuốn ta lại rồi ném ra bãi tha ma." Trên mặt tân nương tử là nụ cười, nhưng ánh mắt lại đen kịt không rõ.
“Không biết lại qua bao lâu, khi ta có ý thức lại thì đã trở về Tôn gia, ta châm lửa thiêu chết cả thể 28 mạng người trên dưới Tôn gia. Lúc đó cuối cùng ta cũng trông thấy Tôn thiếu gia dựa vào dược liệu sang quý mà giữ được mạng, khi đó hắn chảy máu đầy đất còn bò lung tung nói mình vô tội.”
Nói xong, tân nương tử nở nụ cười, tiếng cười bén nhọn quỷ dị khiến màng nhĩ con người đau nhói.
Chuyện này cũng giải thích tại sao công nhân ở lại đây lại bị bỏng, có lẽ người đó cũng đã trải qua một lần ảo cảnh, bất hạnh là người công nhân đó phải sắm vai người nhà họ Tôn.