Thiên Hải Nguyên Đường

Thiên Hải Nguyên Đường - Quyển 1 Chương 24: Tâm lý Chiến




Lúc hắn xuống tới sảnh đường thì thấy thị nữ Tố như đã chờ sẵn,một đường trở về phòng Huyết vân trở lên lạnh lùng thâm trầm khiến nàng ta không dám bắt chuyện.Khi về đến trước cửa phòng mới khẽ khàng lên tiếng.

-công tử nếu có gì giao phó cứ kêu ta một tiếng…công tử có thể đi dạo một mình trong tiểu viện này nhưng ra khỏi khuôn viên phải có ta đi theo…

-tại hạ hiểu rồi…đa tạ cô nương nhắc nhở.

Dứt lời hắn định đẩy cửa phòng bước vào thì Tố như lại tiếp.
-công tử…chẳng hay phải xưng hô thế nào đây?

Hắn khựng người một chút rồi quay lại,cười nhẹ.
-cứ gọi tại hạ là Vân công tử thì được rồi.

Cô nương kia khe khẽ nở nụ cười hài lòng,nói thêm.
-Vân công tử,vậy ta không làm phiền công tử nghỉ ngơi.

Hắn trở lại giường,ngồi thiền định đến tận xế chiều.
Thật ra với tâm trạng và tình hình lúc này,trong đầu là trăm dây ngàn rợ vấn đề,hắn chỉ muốn tĩnh lặng để tư tưởng được thông suốt.

Một đường ngồi bất động như thế,không gian im ắng,nhưng tâm tình lại lưu chuyển thiên ti vạn lũ câu hỏi…cái hắn cần đả thông lúc này là tên Tử hồng đó…đang lập mưu bày kế hiểm gì?

Cổ nhân có câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”…
Bây giờ tất cả hắn có chỉ là nghi vấn…
Huyết vân cần thông tin…số ẩn vệ đi theo hắn…không biết còn sống sót được bao nhiêu…có lẽ…đều tử vong cả rồi…

Khi Huyết vân xuống giường ra bàn uống nước thì tiếng cửa phòng khẽ vang,giọng của thị nữ Tố như nhẹ kêu.

-Vân công tử,ta tới đưa thêm nước uống.

-vào đi.

Cánh cửa khẽ mở,cô nương đó liền bước nhẹ tới bên bàn thay bình nước mới,rồi đi đến bên cây giánến thắp sáng.
Ngoài sân trời đã tắt nắng,nhiệt độ cũng theo đó gỉam mạnh,từng cơn gió xào xạc phía ngoài báo hiệu mùa đông sắp tới,tuy nhiên so với cái giá lạnh Bắc kỳ thì chẳng thấm vào đâu.

-Để ta chuẩn bị nước tắm cho công tử nhé!

Hắn lắc nhẹ.
-không cần,giờ tại hạ thấy trong người vẫn mệt lắm,có lẽ sẽ lại nghỉ thêm.

-a…vậy sáng mai ta sẽ quay lại…hay để ta sắc chút thuốc bổ cho công tử?

Hắn cười nhẹ,từ chối tiếp.
-Tại hạ không sao,nếu có gì cần sẽ lại làm phiên cô nương

Nàng ta cười cười.
-ban nãy quản gia có dặn ta tới báo cho công tử hay sáng mai gia chủ muốn gặp Vân công tử.

-được,vậy sáng mai lại nhờ Tố như cô nương dẫn đường.

Khi trăng khuyết đã lên cao treo chênh vênh lưng chừng thinh không thì trong căn phòng lạnh lẽo của Huyết vân,một người mặc đồ dạ hành viếng thăm.

Người đến là một nữ nhân tuổi khoảng 26,nhưng thực chất có thể lớn hơn rất nhiều.Gương mặt nàng thanh tú,hầu như không hề gửi thấy mùi phấn son,toàn thân lại toát ra cảm giác lành lạnh cùng cao xa.

Tổng thể mà nói đích xác là một nữ nhân chuyên hành tẩu trên giang hồ luôn bầu bạn với kiếm và ngựa.Nhưng nữ nhân này hoàn toàn không có vẻ là nữ trung hào kiệt hay đi hành hiệp trượng nghĩa,mà ngược lại,giống một nữ sát thủ giết người không ghê tay.

Nữ nhân đứng bên cạnh giường,nhìn nam nhân ngồi trên giường gương mặt tiều tụy hốc hác,sinh khí như bị hao hụt đi rất nhiều.
Huyết nhân cười hiền lành,ánh mắt nhìn nàng ấy cũng trở lên mềm hơn.

-Liên muội,muội đến thật đúng lúc.

-Vân huynh,lâu ngày không gặp.
Nàng khô khan đáp.

Nàng chính là 1 trong 9 trưởng lão của Huyết hải giáo,tên gọi Mặc liên.

-Liên muội,2 vạn hắc phong kỳ của tả tướng tây hổ kỳ Tử hồng đành giao lại cho muội xử lý vậy.

Mặc liên lạnh nhạt gật nhẹ,nói.
-Vân huynh cần nhanh chóng trở lại Bạch liên sơn…

Huyết vân nghe nàng bảo thế cười cười.
-ta biết…

Mặc liên bình thản,tiếp.
-thần sắc quá tệ…

Huyết vân lại cười,đôi mắt cũng lấp lánh ánh sáng như lúc nào.
-chuyện này ta vốn đâu tài bằng muội…muội mà không tới nhanh e rằng ta thật sự trở thành thây khô,không những thế linh hồn còn chẳng được siêu thoát yên ổn.

Nàng ấy gật nhẹ đồng ý,nhưng nói vấn đề khác.
-2 vạn kỵ binh của Bắc kỳ khoảng mấy hôm nữa là tới gần nơi Vân huynh lập huyết ma trận,muội cần có tín vật gì đó từ huynh để điều động bọn họ.

-phải rồi…lệnh bài sứ giả,không biết còn ở chỗ đổ nát đó hay đã bị lấy đi…

-muội đã phái một toán ẩn vệ tới địa phương đó trước…

Ngẫm nghĩ một chút hắn bổ sung thêm.
-tối mai muội quay lại,ta sẽ viết một lá thư ủy thác…và mượn một vật từ chỗ vương gia…

Nàng ấy ngạc nhiên vấn.
-sao vương gia cũng bị bắt tới đây?

Huyết vân tóm tắt nội dung cho nàng hiểu sơ vấn đề.
-ngài ấy khăng khăng đòi đi theo bất đắc dĩ mới phải để ngài ấy đóng giả hộ vệ của ta…tiếp đó lại bắt cóc nhầm vì tưởng ngài ấy là sứ giả…sau khi biết nhầm thì không giết mà trái lại còn đối đãi như thượng khách…hiện bị giam lỏng tại nơi khác…

Mặc liên gật nhẹ,nhận xét trọng tâm.
-có được con tin giá trị thế trong tay…Bắc kỳ coi như một nửa thất thế…

Huyết vân im lặng,vương gia có cân lượng thế nào trong lòng hoàng đế Bắc kỳ hắn là người rõ hơn ai hết.

Mặc liên thấy hắn lâm vào trầm tư thì cất giọng thông báo.
-công chúa của Nam hoa đã tới thành Kha lương từ lâu…trung tướng nam hổ kỳ Tử Lam với 3 vạn Hắc phong kỳ ở ngoài thành 100 dặm dựng trại…còn thân chinh tới yết kiến thành chủ lấy danh nghĩa là sứ giả Đông hải,thay mặt hoàng đế muốn liên hôn với Nam hoa,chính là muốn lấy công chúa Mộ dung tuyết không…bên Nam hoa chưa có câu trả lời …

Huyết vân cười nhẹ,thần sắc vẫn tái nhợt,nhìn giống hệt một người bệnh lâu ngày không được tiếp xúc với nắng.

-nếu muội diệt được toàn bộ Hắc phong kỳ,đến lúc đó…Nam hoa càng khó đưa ra được câu trả lời…nếu không ưng thuận…coi như cùng Bắc kỳ tuyên chiến với Đông hải,mà ưng thuận thì có khác nào con rùa rụt cổ…sẽ là đề tài để mọi người đàm tiếu trong lúc trà dư tửu hậu…

Mặc liên lại chuyển đề tài.
-Tây hoàng đang rục rịch hành quân…chia làm 2 hướng…một về thành Kha lương…2 là hướng về huyết ma trận…

-cũng đến lúc rồi…để xem “tên đó” chôn vùi Tây hoàng thế nào?

Huyết vân cười dường như càng tươi nhưng gương mặt vẫn tiều tụy,xanh xám như một cái xác mới chết mà biết cử động.

Sáng hôm sau,Tố như kinh nghi nhìn thần sắc hắn trông vô cùng thảm tệ,nhưng Huyết vân vẫn đi đứng nói năng bình thường nên nàng ta cũng không dám quá bận tâm,một đường chuyên trú dẫn ra hoa viên.Từ xa đã nghe âm thanh vun vút của vũ khí giao tranh,đến gần liền thấy một màn quần chiến một chọi 4 vô cùng đặc sắc.

Chỉ thấy chính giữa vòng vây 1 nam nhân tuổi ngoài 30 mặc độc 1 cái áo đơn ôm lấy cơ thể to cao săn chắc,ngực áo cơ hồ phanh ra quá nửa lộ ra vòm ngực bánh mật bóng bẩy với những giọt mồ hôi lấm tấm.Hắn ta múa thanh đại đao nhẹ như không dễ dàng tả xung hữu đột công thủ những tên vây quanh.

Sáng ra tiết trời se lạnh,Huyết vân đứng ngoài vòng chiến nghe gió vù vù đi lại thổi mạnh tới mức cơ hồ muốn cuốn hắn đi thế mà cách đó vài trượng cái đám chủ tớ đánh đấm hăng say tới mức mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Sau khi gạt bay đám thuộc hạ ra xa,tên gia chủ mới quay ra nhìn Huyết vân,cười như càng thâm thúy hơn khiến hắn muốn nổi hết da gà da vịt.

-Vân công tử,tối qua ngủ không ngon sao?sáng ra thấy thần sắc công tử như rất tệ.

Tên gia chủ đứng sau tấm bình phong,lộ ra cái đầu,hắn đứng yên cho thị nữ thay y phục và làm vệ sinh cá nhân,riêng cái đầu thì ngọ nguậy quay sang hỏi.

Huyết vân cười nhẹ,từ tốn đáp.
-chỉ là chút bệnh vặt,qua một hai hôm nữa sẽ khỏi thôi.

-là vậy sao?

Khi bình phong được dẹp đi thì trên người gia chủ cũng được khoác một bộ cẩm y ngọc bào thêu tay qúy giá tinh xảo,gương mặt tinh anh đầy thần thái khí lệ hoàn toàn trái ngược một trời một vực với Huyết vân.Hai thị nữ kính cẩn dẫn đường tới một bộ bàn ghế đá,ăn sáng ngon lành dưới gốc cây cổ thụ đang từ từ trút lá già úa.

Gia chủ vừa nhàn nhã ăn sáng vừa bắt đầu câu chuyện.

-thật tiếc là Vân công tử không ăn gì được.Tay nghề trù sư trong phủ của bổn quân thật sự có thể sánh với ngự trù trong cung,hẳn Vân công tử đã rất lâu không ăn đồ của quê nhà?

Huyết vân nghe thế cũng chỉ cười cười rồi đáp nhẹ.
-cô phụ hảo ý của quân gia tại hạ cũng áy náy.

-Vân công tử vì trị bệnh mà tuyệt thực bổn quân cũng không so đo.Vậy hôm qua Vân công tử gặp vương gia của mình,chẳng hay thấy thần thái người thế nào?

Hắn nhấp một ngụm nước trắng,lơ đãng liếc nhìn vườn hoa rộng bát ngát một vòng rồi mới khe khẽ đáp.

-được quân gia coi trọng,đối đãi như tri kỷ,vương gia dĩ nhiên cảm thấy rất tốt,hẳn sẽ sớm đến ngày vì quân gia mà giãi bày ưu tư.

Gia chủ nghe thấy thế liền dừng ăn,nhìn hắn càng kỹ lượng,Huyết vân cũng chẳng chút nao lúng khẳng khái đón nhận cái nhìn soi mói.Thấy biểu tình của hắn như thế gia chủ liễn khẽ cười,nói.

-vậy còn Vân công tử thì sao?thấy tướng phủ của bổn quân thế nào?

-thứ cho tại hạ kiến thức còn nông cạn,về mặt kiến trúc không rành rẽ…chỉ cảm thấy nơi này rất bề thế còn xa hoa hơn cả phủ của một quận vương,trong mỗi chi tiết vật dụng dù nhỏ nhặt cũng đều hết sức tinh tế,tỏ rõ quyền uy đột đỉnh của quân gia…xinh đẹp mà lộng lẫy…quân gia thật biết cách tận hưởng.

Quân gia thủng thỉnh đáp.
-đời người có được bao lâu…so đo tính toán chi chuyện miệng lưỡi thế gian…

Huyết vân bồi thêm.
-người không vì mình,trời tru đất diệt…

-Vân công tử nếu đã nói vậy,có muốn sở hữu một phủ viện hoa lệ thế này?

-tại hạ nào đã có công lao gì mà dám to gan mơ tưởng.

-muốn lập chiến công,đối với Vân công tử mà nói nào tính là quá tầm tay…

-quân gia quá lời,tại hạ chỉ là hạng phàm phu tục tử,không dám múa rìu qua mắt thợ.

Tử hồng cười lạnh,giọng âm trầm vang lên.
-Vân công tử còn không tính là thợ sao?trận pháp diệt gọn ghẽ 1 vạn hắc phong kỳ của phó tướng Tử ngọc,làm bổn quân thất kinh,khiến thế gian hay tin mà kinh đảm,thực sự là danh trấn thiên hạ.

Huyết vân trong lòng cười lạnh,vẻ ngoài mặt vẫn tỉnh bơ,nhìn ngắm thiên địa luân chuyển trong tướng phủ.

-tội tại hạ lớn như thế không biết ý hoàng đế Đông hải quốc tính toán thế nào?ý của quân gia lại ra sao?

Tử hồng nghe thấy thế cười càng lạnh lẽo,tâm nói ta đây là muốn trăm đao tùng xẻo ngươi,nhưng hoàng đế lại hạ lệnh chiêu dụ ngươi ta mới phải nhẫn nhịn để lại cho ngươi một mạng.Biết thân biết phận thì ngoan ngoãn nghe lời bằng không ta sẽ cho người sống không được mà chết cũng chẳng xong.

-hoàng đế luôn rộng lượng với người tài,chỉ cần Vân công tử trở thành quân sư của bổn quân,lập tức miễn mọi tội trạng ban thưởng hậu hĩnh…

Huyết vân lại lơ đãng đưa mắt nhìn không gian thoáng đãng,gió lành lạnh vi vu thổi qua những tán lá héo úa cuốn chúng nhanh chóng lao vào mặt đất.Những nụ hoa run rẩy trong cơn gió mát lịm,chỉ dám hé nở trên những cành cây khẳng khiu lưa thưa lá mọc khiến người nhìn vừa thấy liền muốn ngắt về phòng cắm.

Huyết vân nhàn nhạt mở lời.
-hoàng đế đối với thần tử quả nhiên rộng rãi…chỉ mong tại hạ có phúc để báo đáp lại.

Gia chủ nghe vậy cười lớn.
-Vân công tử quả nhiên là anh hùng thức thời…sắp tới sẽ có chiến dịch lớn cho công tử trổ tài,đến lúc đó mong công tử thể hiện hết bản lĩnh ra.

-đến lúc đó,quân gia chỉ cần nói một câu,tại hạ nào dám không tuân.

-Vân công tử quả nhiên là anh tài hào sảng,không cậu nệ tiểu tiết,dễ dàng chuyển chủ phò tá.

-quân gia chê cười,tại hạ chẳng qua cũng chỉ muốn có cuộc sống phú quý như bao kẻ tầm thường khác…Đông hải quốc hùng cứ một phương,được ngài để mắt,trọng dụng là phúc tổ tam đời,có thể ngu ngốc từ chối,chính là có lỗi với bản thân.

-được nghe câu này của công tử bổn quân cảm thấy rất tâm đắc,thà phụ cả thiên hạ cũng không để thiên hạ phụ ta.

Sau khi từ giã Huyết Vân lại trở về phòng tự giam mình tới tận chiều muộn suy tính kế sách.
Thành thật mà nói hiện giờ Huyết Vân không thể lấy cứng đối cứng,phàm làm việc gì đều lấy đại cục làm trọng tránh để tên Tử hồng nảy sinh nghi kỵ

Nhưng cái tên Tử hồng đó quả nhiên không đơn giản như bản tính dễ dãi bề ngoài…tên đó chắc chắn đang giăng lưới,mà mồi nhử…có lẽ chính là vương gia Tư không.

Trời chiều chạng vạng Huyết Vân bảo thị nữ Tố như dẫn đường cho mình tới gặp Tư không công tử,lúc tới sảnh đường của tòa lầu lại được thị vệ cho hay vương gia đang cùng quân gia ăn cơm tối.

Huyết vân đứng thất thần mất mấy giây sau đó bình thản nói bản thân sẽ ra chỗ hoa viên chờ,không cần phải báo cho quân gia hay Tư không công tử biết.

Huyết vân ra bàn ghế đá nơi hoa viên,ngồi dưới gốc cây ngân hạnh chống cằm ngắm trăng tròn trên cao đang lung linh tỏa sáng,thị nữ Tố như yên lặng đứng phía sau một lúc chợt ngập ngừng đưa ra ngợi ý.

-Vân công tử chẳng hay biết gảy đàn tam thập lục?

Huyết Vân đưa mắt nhìn tòa lầu cao vút,lơ đãng trả lời.
-một chút.

Một lát sau Tố như đưa tới một cây cổ cầm quý giá.Huyết vân nhìn nó một chút rồi mới từ tốn vươn những ngón tay xanh xao gầy gò lướt nhẹ lên.
Tiếng đàn phút chốc vang vọng khắp khu vườn,vươn lên thinh không,bám vào những tầng mái lưu ly cong vút,rồi leo vào được tầng 7.

Tầng 7,có 2 nam nhân đang thong thả dùng bữa tối,một người nói nói,một người nghe nghe,đột nhiên,có âm thanh xa xôi nhưng quen thuộc vọng tới.

Nam nhân mặc bạch y dừng đũa,hơi nghiêng đầu lắng nghe…bản nhạc này…hình như đã từng nghe ai đánh rồi thì phải…là ai?

Không phải chính là khúc nhạc Vân gảy cách đây ít lâu sao?…một khúc nhạc mang đầy tâm sự…có sự thong dong thảnh thơi,vốn đó mới là con người hắn,giống như một thi nhân vui cảnh điền viên, không ưu tư chẳng phiền muộn.

Có lúc lại trầm lặng mà gấp gáp,giống như tâm tình bất an,hốt hoảng của hắn…
Có đoạn lại dồn dập mạnh mẽ,giống như một cơn lốc muốn cuốn phăng mọi chướng ngại,muốn gạt bay những phiền não để đến với sự phóng khoáng hào sảng,đến với tự tại …giống như cơn gió tuyết lạnh lẽo quần vũ…

Những cơn gió tuyết mỹ lệ nhưng vô tình của Bắc kỳ…chúng luôn là nỗi ám ảnh của ngài…nhưng nó cũng gắn liền với hình ảnh quê nhà …nó là sự khao khát ước vọng của ngài.

Khúc nhạc mới này Vân đã đặt tên cho chưa?

Ai đang gảy đàn?

-Tư không?Tư không?

Tư không quay ra nhìn nam nhân có đôi mắt hoa đào trước mặt.Nam nhân này ngày 2 bữa tới dùng cơm với ngài,mỗi câu nói quan tâm,mỗi cử chỉ săn sóc đều vô cùng tự nhiên như thể đã đối đãi thân tình như thế từ lâu với Tư không rồi.

Tư không nói.
-ngài nghe thấy gì không,có ai gảy đàn thì phải?

Tử hồng cũng nghiêng tai lắng nghe,quả nhiên nghe được thứ âm thanh trong trẻo ngân nga của đàn tam thập lục xa xôi vọng lại.

Tư không đứng lên,dời bàn ăn,vươn tay vén rèm lụa ngăn giữa 2 gian,tiến tới bên khung cửa sổ lớn,âm thanh từ phía dưới vươn lên càng rõ ràng.Phía sau Tử hồng cũng lục đục bám theo,cả 2 yên lặng lắng nghe khúc nhạc đang không ngừng vấn vít vào không trung,lưu chuyển bên tai như một thứ âm điệu thanh thuần của thượng thiên khiến lòng người mơ hồi bị cuốn theo lúc nào chẳng rõ.

Ánh mắt 2 người tìm nguồn phát ra âm nhạc phía dưới,ẩn hiện dưới những tán cây lùm hoa che chắn,dưới những ngọn đèn lồng hư ảo,hình ảnh không rõ nét về một người ngồi gảy đàn,kề bên còn có một nữ nhân.

-xem ra hắn không chỉ đơn giản là y sư của vương gia…cầm nghệ trác tuyệt như thế…thật khiến người khác hâm mộ.

Tử hồng bên cạnh nhàn nhạt nhận xét,vương gia bấy giờ mới lại quay ra nhìn gia chủ,nhẹ cười rồi cứ thế trở lại bàn ăn tiếp chỗ cơm dang dở.

Tử hồng ngây ra một chút nhìn ngài dời đi,lại cúi đầu nhìn nam nhân phía dưới đã ngừng gảy đàn…trong đầu lưu chuyển tính toán.

Sau một hồi lâu ngồi thưởng trà ngắm trăng vịnh thơ bên cạnh chậu Cẩm tú cầu thật lớn đang chúm chím những nụ hoa be bé phớt hồng,gia chủ hài lòng ra về.

Trăng rằm trên cao vẫn ôn nhu như nước,dịu dàng lan tỏa thứ ngân tinh lóng lánh như dệt những sợi tơ bàng bạc giăng vào không gian.

Tiếng của một nam nhân vang lên sau lưng khiến Huyết Vân hơi giật mình quay lại nhìn.

-Vân công tử,trăng thanh gió mát,gảy đàn nơi này thật lý tưởng a!

Huyết vân từ tốn đứng lên thi lễ,thị nữ Tố như cũng lật đật làm theo.

-Được rồi,bổn quân cũng không lỡ làm mất thêm thời gian của Vân công tử.

Nói xong liền bỏ đi,Tố như mau chóng dẫn đường cho Huyết Vân trở lại tòa lầu,hắn một đường đi lên còn nàng ta ngoan ngoãn đứng chờ phía dưới.

Trên cao,nguyệt đã lên tới đỉnh điểm,từng cơn gió lạnh lẽo thổi tung bay những tấm lụa mỏng manh khiến Tư không rùng mình,ngài dặn 2 thị nữ để Vân lên tầng 10 sau đó chậm chãi bước lên bậc cầu thang.
Khi Huyết vân lên thì được thị nữ cho hay ngài đang ở tầng trên cùng.

Cầu thang dẫn lên tầng trên cũng được chia làm nhiều gian nhỏ với những tấm rèm lụa mỏng manh trắng muốt rủ từ trần xuống nền nhà làm vật ngăn cách,có rất nhiều giá cắm nến nhưng hiện chỉ được thắp mấy cái,mờ hồ nhận ra đây là tầng để tắm rửa.

Đi đến tầng trên cùng …đầu tiên là tấm rèm lụa mờ hồ lay động để lộ bóng hình một người đang ngồi đối diện Huyết vân,ánh mắt tinh thuần sáng trong…

Huyết vân vén rèm bước tới,trong đôi mắt đẹp của người trước mặt không còn sự mông lung mê đắm nhưng sức quyến rũ của ngài không hiểu sao vẫn lan tỏa mãnh liệt đối với hắn khiến bước chân khựng lại.

Huyết vân nhìn cặp mắt thanh thuần vốn dĩ,cười nhẹ,người đối diện cũng cười theo,dường như cả 2 không còn bị những sợi tơ rối rắm cuốn lấy,trở lại là đôi chủ tớ hòa thuận như trước kia.

Tư không rót cho hắn cốc nước lọc,thân tình hỏi.
-sao trông thần sắc của ngươi càng tệ hơn vậy?

Hắn chỉ cười cười,nói vấn đề khác.
-vương gia,mấy ngày nữa có biến,chúng ta sẽ rất nhanh rời đi chốn này.

Tư không hơi kích động một chút.
-thật sao?

Huyết vân gật nhẹ khẳng định.
-thần đã liên hệ được với người bên ngoài,mấy ngày nữa 2 vạn kỵ binh Bắc kỳ sẽ tới,không những thế Tây hoàng cũng trợ giúp chúng ta.

-tốt quá!Nhưng sao Tây hoàng lại tự đi tìm đường khó cho mình vậy?bây giờ ta còn không nắm chắc bên phía Nam hoa còn muốn liên hôn nữa hay không?

-không cần phải lo lắng,Nam hoa nhất định vẫn sẽ gả công chúa cho ngài,còn về phần Tây hoàng,thần có vị bằng hữu quyền cao chức trọng bên đó tương hỗ.Vương gia của ta,mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa.

-lại là bắng hữu,ngươi từ lúc nào có nhiều bạn tới vậy?

Hắn cười càng nhẹ,đôi mắt lấp lánh tinh quang,nhìn Tư không cực kỳ ấm áp.
-dù ít liên lạc nhưng thần có rất nhiều huynh đệ sinh tử.

-…vậy sao!

-phải rồi,có thể cho thần mượn một vật giá trị của ngài không?

Vương gia không cần suy nghĩ nhiều,gần như gật đầu ưng thuận ngay tức thì.
-được…

Nói rồi Tư không tháo chiếc nhẫn cẩm thạch xanh thẫm được đeo ở ngón cái trao cho hắn,dưới ánh sáng của ngọn đèn cầy như ửng hồng,nhìn rất ma quái.Đây là chiếc nhẫn to bản,mặt có khắc ký tự nổi để đóng dấu lên thư tín và có vô số ký tự cổ khắc tinh tế ở mặt bên trong.Hoàng đế Bắc kỳ ban khi ngài đủ tuổi tham chính,nó có quyền lực tương đương với ngọc bài hoặc ngọc ấn của vương gia.

-thần cần có vật này để đưa cho bằng hữu,có nó làm tin thì mới sai khiến được 2 vạn kỵ binh Bắc kỳ.

-lại là bằng hữu nào?

-chính là cái người có khả năng thao túng trận pháp cao minh hơn thần.

Hắn lại cười hiền hòa,đối với những người Huyết Vân tin tưởng,những chuyện có thể nói tuyệt không cần giấu diếm.

-…là,người đó sao?