THIÊN HẠ HỮU ĐỊCH [LUẬN ANH HÙNG]

Chương 46: Tịch mịch long trời lở đất




Lúc Vô Tình thi lễ, người kinh ngạc nhất lại là Ôn Văn.

Y không ngờ Vô Tình lại phát hiện ra hai người kia.

Hai người này đã tới, nhưng chưa có dấu hiệu sẽ ra tay, hơn nữa từ trước đến giờ luôn ẩn giấu thân phận, hiện nay lại bị Vô Tình vạch trần.

E rằng chuyện không tốt lành.

Do đó trong số những người này, mặc dù y người kinh ngạc nhất, nhưng cũng là người phản ứng nhanh nhất, có hành động sớm nhất.

Y phi thân cực nhanh, mắt thấy đang chạy về hướng đầu đường, lại đột nhiên xoay chuyển lướt về hướng bên đường, thoạt nhìn đang lướt về bên đường, lại bỗng dưng xông thẳng lên, trong nháy mắt đã lao về phía Vô Tình, lại lách qua bên trái Vô Tình bảy thước rưỡi, đổi thành lao về chiếc kiệu sau người Vô Tình.

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, chuyển động tu vi của Ôn Văn có lẽ không dưới thủ pháp dùng độc của y, trong nháy mắt thừa dịp Vô Tình chưa kịp chuẩn bị, y đã xông đến trước kiệu.

Y đã chiếm giữ chiếc kiệu.

Y muốn cắt đứt đường lui của Vô Tình.

Bởi vì y biết, cũng từng nghe đồn, thứ đáng sợ nhất của Vô Tình là không chỉ có một Vô Tình. Vô Tình đã khó đối phó, cơ quan của chiếc “kiệu” kia lại là một “Vô Tình” khác, càng khó ứng phó hơn.

Vô Tình giống như có bốn người, một là bản thân Vô Tình, hai là chiếc kiệu do y chế tạo, ba là bốn tên đao kiếm đồng tử dưới tay y, còn một “người” khác đương nhiên là ám khí do Vô Tình phát ra. Cho nên đừng vì Vô Tình trời sinh tàn phế mà khinh thường người này.

Người này có lẽ còn khó đối phó hơn so với một trăm người phiền phức nhất trên giang hồ cộng lại.

Y đã động thủ với Vô Tình.

Y không chiếm được thượng phong, cũng không chiếm được tiện nghi.

Y đành phải trước tiên chiếm lĩnh kiệu của đối phương.

Y lập tức vén màn kiệu lên, chuẩn bị xông vào.

Đây là một món “vũ khí” cực kỳ lợi hại, mặc dù y không biết vận dụng thế nào, nhưng chiếm được vẫn có thể cắt đứt “tiếp viện” của Vô Tình.

Bởi vì chiếc “kiệu” này có thể là vũ khí mạnh nhất của kẻ địch.

Huống hồ “Song Bình” đã tới, Ôn Văn đã không có đường lui, nhất định phải cố gắng biểu hiện, đả kích kẻ địch.

Ôn Văn đã đưa tay vén màn kiệu lên.

Nhưng y cũng không lập tức “xông” vào, thậm chí không có hành động tiếp theo.

Bởi vì y đã ngơ ngẩn, hoàn toàn sững sốt.

Y mở to mắt, giống như nhìn thấy “sự vật” không thể tin được.

Y đứng ngây ngốc một hồi.

Không ai nhìn không thấy bên trong kiệu, sau màn kiệu là gì? Có cái gì? Chỉ thấy Ôn Văn vốn nhanh như ưng chim cắt, lúc này lại ngẩn ra ở đó, ngây như gà gỗ.

Sau đó y bỗng làm một chuyện.

Bỏ màn xuống, cũng từ bỏ kiệu.

Tại sao?

Là chuyện gì khiến cho y đột nhiên từ bỏ kế hoạch “cướp kiệu”?

Là biến hóa gì khiến cho y gián đoạn hành động “đoạt kiệu”?

Bên trong kiệu có gì?

Sau rèm là cái gì?

Ai cũng muốn biết, thế nhưng lại không ai biết.

Vô Tình cũng không lập tức đi ngăn cản Ôn Văn cướp kiệu, mặc dù chiếc “kiệu” kia thật sự là “đại bản doanh” của y.

Đối với y, chiếc “kiệu” kia cũng gần như là “nhà”. Trong đời y, rất nhiều thời gian quan trọng đều trải qua trong chiếc kiệu này, rất nhiều kình địch đại thù cũng bị đền tội, tiêu diệt bởi chiếc “kiệu” này.

Ai nguyện ý để “người ngoài” xông vào “nhà” do chính mình tự tay xây dựng. 

Thế nhưng y lại không lập tức ra tay ngăn cản.

Ngoại trừ phát ra ám khí “kinh động” hai đại cao thủ họ Ôn bên đường, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, cũng đột ngột hơn.

Nơi này còn có một biến hóa xảy ra…

Biến hóa này chắc chắn càng đột ngột, cũng càng bất ngờ hơn so với việc Ôn Văn Nhân tập kích.

Bất ngờ đến từ “người mình”.

Đó là Lão Ô, “Hiệp Thoái Toàn Phong” Ô Can Đạt.

Trông thấy Vô Tình dùng sức một người đối kháng với công kích của mấy đại cao thủ trong Lão Tự Hiệu như Ôn Văn Nhân, Ôn Độ Nhân, Ôn Tập Nhân, phản ứng của Lão Ô lại không phải ra tay giúp đỡ, mà là bước dài một cái, bước nhanh hai cái, bước vòng ba cái, như tia chớp ngoằn nghèo nhảy đến trước xe tù.

Trong xe tù chính là Thiên Hạ Đệ Thất.

Lão Ô hét lên một tiếng: 
- Đồ bán mẹ, nhiều người như vậy không giết được ngươi, để lão tử làm thịt ngươi tiết kiệm hơi sức cho mọi người!

Một đao liền chém xuống.

Đao của Lão Ô là Trát Tâm đao lưng mỏng, mũi nhọn, lưỡi ngắn.

Hắn xuất đao mạnh, xuất thủ hung hãn, cộng thêm đao nhanh và sắc bén, một đao này chém xuống, đừng nói là thân thể máu thịt của Thiên Hạ Đệ Thất, cho dù là sư tử bằng đá trước cửa Tụ Tinh viên của phủ đệ Bàng vương hầu, cũng sẽ bị một đao của hắn chém đứt.

Một đao này của hắn thủ thế đã lâu, lực lượng đã đủ.

Một đao này của hắn, chí nguyện phải giết.

Một đao này của hắn, chẳng những chém ra rất mạnh, còn giết ra hận ý.

Xem ra, hắn còn muốn lấy mạng Thiên Hạ Đệ Thất hơn bất cứ người nào.

Một chiêu này tới đột ngột.

Không ai nghĩ tới Lão Ô bảo vệ tù phạm lại trở thành chủ tướng giết tù.

Một đao này xảy ra bất ngờ.

Đại địch trước mặt, cao thủ của Lão Tự Hiệu Ôn gia tụ tập giết phạm nhân, không ngờ trong đám nha sai lại đột nhiên xuất hiện một sát tinh chết người.

Không ai nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là Vô Tình cũng không nghĩ tới.

Lão Ô vừa hét lên chữ thứ nhất thì đã rút đao, hét lên chữ thứ hai thì đã lướt đi, hét lên chữ thứ ba thì đã động thủ, đến chữ thứ tư thứ năm “nhiều người” thì đã đâm xuống một đao.

Không ngờ sau một tiếng vang, một mảnh đá cuội đã đánh vào trên mũi đao của Lão Ô.

Tay của Lão Ô chấn động, mũi đao chợt nghiêng qua.

Lúc này Lão Ô mới nói đến bốn chữ “không giết được ngươi”, hắn cắn răng một cái, lại giơ đao chém xuống.

Lúc này lại phát sinh một chuyện kinh người.

Chuyện này càng bất ngờ, cũng càng kinh người hơn so với bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây, đến mức mọi người hoàn toàn tập trung sự chú ý vào chuyện này, gần như quên mất chuyện Ôn Văn phi thân đoạt kiệu.

Chỉ nghe một tiếng rít thê lương.

Những tiếng “rắc rắc rắc” liên tục vang lên, cột gỗ của xe tù hoàn toàn nứt ra, đánh bay.

Người trong xe tù đột nhiên đứng dậy, “oa” một tiếng nhổ ra một ngụm tên máu, bắn vào trên mặt Lão Ô.

Lúc này Lão Ô vừa mới nói xong, bởi vì hắn mở miệng ra, cho nên có rất nhiều suối máu bắn thẳng vào trong miệng hắn. Hắn kêu lên một tiếng sắc sụa, ôm mặt cầm đao chém tới.

Nhưng lúc này bóng trắng nhoáng lên, đã chắn trước người hắn và Thiên Hạ Đệ Thất.

Lão Ô rống giận: 
- Cút ra!

Hắn vươn người lao tới, chuẩn bị liều mạng với Thiên Hạ Đệ Thất. 

Người áo trắng vung tay lên, Lão Ô chỉ cảm thấy khớp xương cổ tay tê dại, sau đó chủy thủ rời tay bay đi phát ra một tiếng “đinh”. Tiếp đó chân cong lại và tê rần, phải lập tức lùi lại năm sáu bước mới có thể ổn định được. Khi hắn đưa mắt nhìn lại, nơi này đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Biến hóa nhanh, biến hóa lớn.

Biến hóa nhanh, nhanh đến kỳ, kỳ mà nhanh, đến mức làm cho người ta không kịp tiêu hóa.

Người dùng một phiến đá cuội và ba miếng kim tiền đánh bay chủy thủ trên tay Lão Ô, hơn nữa còn đây lùi hắn, đương nhiên chính là Vô Tình. Y giống như đã sớm dự liệu Lão Ô cũng sẽ nhúng tay giết tù phạm, đã chuẩn bị trước.

Nói cách khác, Vô Tình lại cứu Thiên Hạ Đệ Thất một lần nữa.

Nhưng lúc Vô Tình quay đầu, than một tiếng, đang muốn nói chuyện với Thiên Hạ Đệ Thất (về phần y muốn nói gì, lại chưa nói hết):
- Ngươi cần gì phải… 

Ngươi cần gì phải…

“Ngươi cần gì phải” cái gì?

Không biết.

Ít nhất vào giờ phút này, cũng không ai biết Vô Tình muốn nói gì tiếp theo.

Lúc biết được, đã là chuyện sau một khắc, sau một hồi.

Chỉ biết trước khi Vô Tình nói câu này, thần thái rất tịch mịch.

Một loại tịch mịch thê lương giống như long trời lở đất, coi thường cái chết, hiện ra giữa chân mày thần sắc của y.