Thiên Duyên

Chương 40




Lúc nàng rời khỏi thân xác vị tiểu thư kia, nàng đã để lại một câu thần chú nhỏ. Cô ấy không có ma thuật, vậy nên nàng đã để lại một câu thần chú bảo vê bách độc bất xâm, cũng không thể tấn công bằng ma lực. Như vậy, nàng đã có thể an tâm rời đi.

Nàng đã giúp nàng ấy lấy lại danh dự, còn sự kiêu ngạo của một quý cô, hoàng thái tử sẽ giúp nàng ấy tìm lại.

Giờ thì chỉ còn hai.

- ----

Ở một nơi khác, Hàn Diệp đi vòng quanh vườn - nơi khi trước Tử Doanh từng trồng một ít cây hoa mà ngẫm nghĩ. Lần này Tử Doanh có vẻ gấp gáp vì một lí do gì đó, do đó hắn đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Móc nối lại với hai thế giới trước đó, dường như các nam chính càng tiếp xúc với Tử Doanh lại càng si mê nàng không dứt. Vấn đề ở đây không phải là “kĩ năng” của nàng, mà có gì đó vô cùng mờ ám.



Trong đầu lóe lên một suy nghĩ bất thường, Hàn Diệp liền dời bước tới Thiên cung. Nhưng hắn không tới gặp Thiên đế mà lại tới một nơi khác. Nơi đó là một khuôn viên nhỏ xinh đẹp trồng nhiều loài hoa quý, có một dòng suối giả róc rách chảy đều. Cung điện sơn son thếp vàng ẩn hiện sau màn mây, thấp thoáng có dáng mấy tiểu tiên phục vụ.

“Bái kiến thần quân.” Nhìn thấy hắn, một tiểu tiên nữ cúi chào. “Không biết thần quân tìm tới đây là có việc gì?”

“Ta muốn gặp Tử Y thượng tiên.” Tử Y thượng tiên, thân mẫu của thập nhất công chúa Tử Doanh, là vị thiếp lạnh nhạt nhất với Thiên đế. Nghe nói Thiên đế chỉ được qua đêm với nàng ấy một lần là có công chúa Tử Doanh, từ đó về sau không chấp nhận thân cận với Thiên đế nữa. Người như vậy đương nhiên không được sủng ái, tất cả vinh hoa mà người đó có được đều nhờ công chúa Tử Doanh mà ra.

“Xin thần quân chờ một lát.” Tiểu tiên nhanh chóng đi vào trong. Hàn Diệp cẩn thận quan sát nơi mà hắn chưa từng tới này, thoáng chốc đã nhận ra điểm khác thường. Nơi này vừa quen lại vừa lạ, lại còn ẩn hiện một loại khí lực lạ…

“Bẩm thần quân, thượng tiên không khỏe, không muốn tiếp khách. Mời ngài về cho. Thượng tiên còn nói thêm, nơi này không hạp với người như ngài, ngài đừng nên tới nữa.” Tiểu tiên rất nhanh đã trở ra. Hàn Diệp không nói nhiều lời, xoay người rời khỏi. Nhưng khi đi được vài bước, hắn đã nhìn thấy người phụ nữ nấp sau núi giả nhìn hắn.

Không phải là lén lút hay sợ hãi, vẻ mặt yêu mị bình đạm nhìn hắn. Không phải trốn tránh, mà thật sự chỉ là không muốn gặp gỡ. Phải chăng là vì nàng ấy còn có mục đích khác?

Hàn Diệp trở về núi Nghĩa Lĩnh, hỏi Tiểu Đồng: “Công chúa Tử Doanh sinh vào ngày nào?”



“Dạ bẩm thần quân, công chúa sinh vào mùa xuân ngay sau năm Thiên đế chinh phạt Thanh Khâu, vừa tròn chín tháng.” Tiểu Đồng trả lời.

“Chín tháng sao…” Mẫu thân nàng xuất thân ở Thanh Khâu, khả năng cao mang dòng máu hồ ly. Dẫu cho sức mạnh của thiên đế có áp đảo, sinh ra một công chúa hoàn toàn là tiên thì sinh lí người mẹ cũng phải ảnh hưởng tới thai kì mới phải.

Lúc này, Tử Doanh ở thế giới thứ tư vẫn chưa hay biết mình đã lộ ra sơ hở. Nàng tỉnh lại ở một tiểu viện nhỏ, không quá tồi tàn nhưng cũng chẳng tiện nghi mấy. Sờ vào y phục, nàng đoán rằng nó không phải chất liệu tốt cho lắm.

Lần này nàng trở thành một công chúa bị ghẻ lạnh của một vương triều nào đó. Tử Doanh là thập nhất công chúa, con gái của Liễu tần, tuy dung mạo có xinh đẹp nhưng do mẫu thân không biết điều của nàng nên vị trí của nàng rất mờ nhạt. Cuộc sống của nàng không quá cơ cực, nhưng cũng không quá tốt, theo kiểu bình bình đạm đạm sống qua ngày. Như thế cũng được đi, nhưng mẫu thân của nàng lại quá ngu ngốc, cứ liên tục tìm chết.

“Vậy nam chính là ai đây…” Hẳn là đây lại là một thế giới tiểu thuyết nào rồi. Chỉ là kiểu này như đại trà quá nên nàng chưa xác định được cốt truyện sẽ diễn ra theo hướng nào mà thôi.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, có một người con trai dung mạo xuất chúng, tài hoa khí phách, thông minh lỗi lạc. Đó chắc hẳn là nam chính, vì ngoại hình rất giống Hàn Diệp. Duy chỉ có điều…

“Nam chính là Thái tử?!” Nàng kinh ngạc thốt lên. Nếu vậy hai người chính là anh em cùng cha khác mẹ đó! Yêu đương cái khỉ gì?

“Con mẹ nó Hàn Diệp! Ngươi cố ý đúng không? Sợ thua nên mới bày trò như vậy chứ gì?” Nàng không nhịn được mà mắng. “Ta không làm nữa! Ta muốn quay về! Ta cóc thèm cái trò này nữa!”

“Mới sáng sớm mà ngươi ồn ào gì đó?” Bên ngoài có tiếng gọi. Cánh cửa gỗ bật mở ra, một người phụ nữ kiêu ngạo bước vào: “Còn chưa chịu chuẩn bị sao? Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?”

“A…” Nàng nhìn người phụ nữ. Đây là Liễu tần, một cung phi không được sủng ái mấy. Chính xác thì trước đây nàng ấy từng là một sủng phi được hoàng đế cưng chiều, nâng lên đến hàng Thục phi. Song, năm ấy nàng ta hoài thai lại bắt đầu huênh hoang, cho rằng trong bụng mình chính là hoàng tử, vênh váo gây sự khắp nơi. Kết quả lại sinh ra một công chúa. Hoàng đế cũng nhanh chóng chuyển sang sủng ái người khác. Vì thế nên nàng ta không thích con gái mình cho lắm.