Thiên Đường Có Em

Chương 227






Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sân bay trong nước.
Trên sân bay, một chiếc máy bay tư nhân đang yên lặng đợi lệnh cất cánh từ tháp chỉ huy.
Tron3g cabin, Yến Thất và Cố Hân Minh im lặng nhìn dáng vẻ đẹp trai, ưu tú, lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp.
Nữ tiếp viên hàng 1không đứng phục vụ trong khoang máy bay, nhìn Lục Lăng Nghiệp bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Hôm nay có thể được phân công đến làm việc9 trên máy bay tư nhân của Tam gia, họ đúng là quá may mắn.
Lát sau, Yến Thất bằng giọng nói: “Này, không phải anh nói là3 trước đó đã điều tra Nghiên Ca rồi sao. Thỉnh
thoảng, cứ khoảng hai ba tháng cô ấy sẽ đi Paris một lần đúng không?”
“U?8”
“Hu!”
Cố Hân Minh không đứng đắn hừ một cái, Yến Thất tặc lưỡi: “Vậy anh điều tra được cái gì rồi?”
“Đừng có chạm vào nỗi đau của anh.” Cổ Hân Minh hơi xấu hổ liếc mắt nhìn Yến Thất: “Nếu mà tra được thì anh
với em còn ngồi ở đây chắc?”
“Ỷ gì đây? Anh không tra ra được gì mà còn đòi lên mặt à?”
Cổ Hân Minh: “…”
Con mắt anh ta lóe sáng, thở dài, liếc qua Lục Lăng Nghiệp, nói: “Anh đã báo cáo chi tiết rõ ràng chuyện Nghiên Ca
ở Paris mấy năm nay cho Lục lão đại rồi. Chỉ là có một học kỳ Cố Nghiên Ca đã xin tạm nghỉ một năm, nhưng
trong khoảng thời gian tạm nghỉ này, lí lịch lại trắng xóa, không thể tra được.”
Yến Thất nghe giọng điệu bất đắc dĩ của Cổ Hân Minh, thì khó có thể tin được hỏi lại: “Không tra được? Hệ thống
Phi Ưng của chúng ta cũng không tra ra được?”
Cổ Hân Minh gật đầu: “Ừm. Vì vậy tôi nghi ngờ có người đã cố ý xóa đi những gì cô ấy trải qua trong thời gian đó.
Rất có thể chính là hacker mà chúng ta đang hoài nghi đã làm.”
“Không thể nào! Sao bên cạnh Nghiên Ca còn có nhân vật trâu bò như vậy được? Sao tôi lại đột nhiên cảm thấy hơi
mất cân bằng nhỉ?”
Cổ Hân Minh liếc xéo cô ấy: “Em mất cân bằng cái quái gì!”
Yến Thất: “…”


Chẳng mấy chốc, tháp chỉ huy đã cho phép máy bay cất cánh. Năm phút sau, máy bay tư nhân bay về hướng bầu
trời đêm đen kịt.
Paris, chúng tôi tới đây!


90 tối, giờ Paris.
Xung quanh thị trấn nhỏ đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Sơ Bảo kéo Lục Thiếu Nhiên tới đài phun nước ở giữa thị trấn nhỏ. Đôi mắt trong trèo sáng ngời đảo tròn một cái, kéo anh bắt đầu…
gõ cửa căn nhà đầu tiên bên phải đài phun nưrớc!