Chương 69: Hỗn Độn Thiên Kinh
Tu luyện vốn không có ngày tháng, xuân qua đông đến, khắp nơi đều phủ đầy tuyết trắng.
Sau nhiều tháng tu luyện, những đau nhức lúc trước đã biến mất, thân thể cũng dần thích ứng với pháp quyết.
Ngoại biên khu vực đan điền đã được một tầng cổ văn thần bí bao phủ, chúng bao bọc toàn bộ mảnh vỡ đan điền vào bên trong.
Trải qua thời gian dài tôi luyện, tất cả mảnh vỡ của đan điền đều trở thành vi hạt Tiên Linh.
Hiện tại mỗi vi hạt Tiên Linh trong đan điền đã được định hình theo một quy tắc tuyệt diệu nào đó.
Giờ khắc này nhìn vào chẳng khác nào dải ngân hà mênh mông, tương tự như không gian bên ngoài bầu trời.
Ngay trung tâm dải ngân hà là hố sâu đen ngòm, nhìn vào chẳng thấy gì ngoài một chút ánh sáng le lói.
Mặc dù thời gian còn lại ngày càng ngắn, sức khỏe cũng kém đi rất nhiều, cùng lắm chỉ sống được một tháng nữa.
Tuy biết tình huống bản thân không được tốt, nhưng hắn không gấp gáp, vẫn tu luyện một cách chậm rãi.
Trong thế giới tối đen vô tận kia, ngọn lửa chấp niệm của hắn đã được thắp sáng, nhiệt huyết mỗi lúc một lớn.
Cho đến một ngày, hôm nay hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được thời cơ đã tới.
Trần Vũ ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, đưa mắt nhìn những bông tuyết đang rơi bên ngoài cửa sổ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, sau một lúc rơi vào trầm tư, hai mắt Trần Vũ từ từ nhắm lại, hai tay bắt quyết, vận chuyển Hỗn Độn Thiên Kinh.
Ngay khoảnh khắc đó, trung tâm hố đen xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, khiến tất cả Tiên Linh bắt đầu chuyển động theo hình xoắn ốc.
Sau một tuần trà, đôi lông mày già nua của Trần Vũ đột nhiên dãn ra, cuối cùng hắn đã cảm nhận được ngũ hành chi khí một cách mơ hồ.
Theo thời gian trôi qua, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt, không còn mơ hồ giống trước kia nữa.
Xung quanh cơ thể Trần Vũ bỗng nhiên xuất hiện nhiều quang điểm, chúng bị lực lượng nào đó thu hút, nhao nhao chui vào người hắn.
Dưới sự vận hành của Hỗn Độn Thiên Kinh, những quang điểm chứa ngũ hành chi khí kia di chuyển khắp kỳ kinh bát mạch.
Sau khi trải qua một vòng đại chu thiên, ngũ hành chi khí bị vòng xoáy trong hố đen hấp thu toàn bộ.
Chúng nhanh chóng bị hố đen luyện hóa đến mức tinh nhuần, sau đó tách ra thành năm màu khác nhau, đại diện cho "kim mộc thủy hỏa thổ".
Khi luyện hóa xong, vòng xoáy trong hố đen lần nữa đem năm loại chi khí gộp lại thành một.
Ngũ hành chi khí nhanh chóng biến thành ngũ sắc lam quang, sau đó bị đầu kia của hố đen quán chú vào Tiên Linh gần nhất.
Không gian bên trong Tiên Linh bị ngũ sắc chi khí khai phá, diện tích từ từ tăng trưởng.
Mà phía bên ngoài Tiên Linh cũng hiện lên một tầng cổ văn, đem lớp vỏ của Tiên Linh gia cố vững chắc.
Ban đầu Tiên Linh có màu đen ảm đạm, nhưng được cung cấp ngũ sắc chi khí, nó dần dần phát sáng.
Căn cứ theo lý giải đối với Hỗn Độn Thiên Kinh, để đạt tới tầng đầu tiên của Ngưng Khí Kỳ buộc phải đánh thức mười vi hạt Tiên Linh.
Ngay lúc Tiên Linh đầu tiên vừa thức tỉnh, cả người Trần Vũ bỗng nhiên lơ lững trên không trung.
Luồng cuồng phong dưới mặt giường không biết từ đâu xuất hiện, làm y phục Trần Vũ tung bay phần phật trong gió.
Tóc trắng cũng theo đó mà bay ngược lên trên, làm cả người trở nên quỷ dị vô cùng.
Linh khí khắp bốn phương tám hướng, trong vòng một trăm trượng đều cuồn cuộn đổ về chỗ hắn.
Tiên Linh trong đan điền liên tục bị khai phá rồi thức tỉnh, vi hạt thứ nhất, thứ hai, cho đến thứ ba thì bỗng nhiên dừng lại.
Trần Vũ cau mày, xem ra linh khí mỏng manh ở xung quanh không đủ kích phát bảy Tiên Linh kế tiếp.
Cũng may, lúc trước vì phòng hờ vạn nhất, hắn thường xuyên tích góp linh tuyền, hôm nay rốt cuộc cũng có lúc dùng tới.
Nhìn chậu linh tuyền bên cạnh mình, Trần Vũ cười nhẹ, sau đó bưng lên uống một ngụm lớn.
Linh tuyền vừa vào liền bị Hỗn Độn Thiên Kinh luyện hóa thành ngũ sắc chi khí, liên tục kích phát những Tiên Linh còn lại.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn vốn cho rằng một chậu linh tuyền thừa sức để đột phá.
Vậy mà khi uống cạn chậu linh tuyền, hắn chỉ kích phát tới Tiên Linh thứ tám, sau đó cũng không cách nào kích phát được nữa.
Hắn chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá thành công, trong lúc nguy cấp, Trần Vũ nghĩ tới túi linh thạch Bạch Tử Vân để lại cho mình.
Trần Vũ không dám chần chờ, lập tức mở túi cầm linh thạch hấp thu, theo thời gian trôi qua, từng viên linh thạch biến thành bột phấn rơi đầy giường.
Có ngũ hành tinh hoa rót vào, Tiên Linh thứ chín dần dần tỏa sáng, linh khí trong cơ thể càng lúc càng nồng đậm.
Lúc này Trần Vũ đổ mồ hôi như mưa, cơ thể già nua của hắn vốn không thể trụ lâu như vậy.
Trần Vũ cắn răng cố gắng chịu đựng, thành công đã nằm ngay trước mắt, hắn không muốn rơi vào vạn kiếp bất phục.
Từng tia ngũ hành tinh hoa dung nhập vào Tiên Linh, bột phấn trên giường mỗi lúc một nhiều.
Sau cùng, vi hạt Tiên Linh chủ chốt bắt đầu thức tỉnh, khí tức càng lúc càng thịnh, càng lúc càng mãnh liệt.
Ong!
Trong khoảnh khắc đó, một tiếng chuông trầm đục sâu trong thức hải bỗng nhiên vang vọng khắp nơi.
Lấy hắn làm trung tâm, xung quanh một trượng đều bị luồng khí tức viễn cổ đánh cho tan hoang.
Trần Vũ chậm rãi mở mắt, sâu trong con ngươi đen láy đột nhiên hiện lên sự tinh anh mà trước kia chưa từng có.
Trong lúc nhất thời, những gì xảy ra trong mấy năm nay như cuộn phim ùa về, hắn như người ngoài cuộc, lần lượt xem lại những việc đã xảy ra với mình.
Trong lòng nổi lên tư vị chua xót, trải qua bao nhiêu trắc trở, rốt cuộc hắn cũng lần nữa bước lên con đường tu tiên.
Trong sát na đó, cả người Trần Vũ trở nên nhẹ nhõm, nguyên khí bổn mệnh bị mất lúc trước cũng theo đó mà trở về.
Đôi lông màu màu trắng dần dần chuyển thành màu đen, sắc mặt trở nên hồng nhuận.
"Cảm giác thật thoải mái, lần đánh cược này không làm ta thất vọng. Hỗn Độn Thiên Kinh quả nhiên bất phàm, bất quá tiểu thần thông kia thật khiến người ta có chút chờ mong."
Trần Vũ thì thào, hai mắt không ngừng dò xét cơ thể, không chỉ có thêm thọ nguyên, mà sinh lực lúc trước cũng đã trở lại.
Lúc này hắn thấy cả người tràn đầy sức sống, nhưng khi nhìn tới mái tóc của mình, Trần Vũ có chút ngoài ý muốn.
Nó vậy mà vẫn còn màu trắng, không cách nào trở về trạng thái ban đầu, một đầu tóc trắng quỷ dị.
Trần Vũ thở dài một hơi, cũng không để ý tới nữa, miễn sao có thêm thọ nguyên là được.
Hắn xem đầu tóc trắng này như lời răng đe đối với bản thân, khiến hắn không ngừng cố gắng tiến về phía trước.
Bây giờ hắn đã có mười lăm năm thọ nguyên, thời gian cũng rộng rãi hơn rất nhiều, không còn lo lắng như trước.
Trần Vũ có chút tò mò, hắn thi triển Nội Thị Thuật kiểm tra thân thể một phen, xem nó đã thành ra bộ dáng gì.
Mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng tận mắt nhìn thấy không gian đầy màu sắc bên trong đan điền, hắn vẫn thấy ngạc nhiên.
Không gian đan điền quá mức giống nơi hắn cảm ngộ lúc trước, bất quá nhìn mười vi hạt Tiên Linh đang tỏa sáng, Trần Vũ có chút vui mừng.
Cố nén hưng phấn trong lòng, bản thân vừa mới đột phá cho nên căn cơn còn chưa vững chắc, hắn đành tiếp tục nhập định tu luyện.
Khi mặt trời ngã về tây, Trần Vũ thay lại bộ y phục khác, hắn ra trước mái hiên ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bập bênh.
Cuối năm tuyết trắng theo gió mà rơi, khắp nơi đều bị không khí lạnh lẽo bao phủ.
Nhưng bây giờ hắn không thấy lạnh nữa, khác biệt hoàn toàn với thân thể phàm nhân trước kia.
Tu luyện trở lại, Trần Vũ không vui mừng như lúc mới bước chân vào tu tiên giới.
Có lẽ trải qua nhiều chuyện bi thương, cảm xúc của hắn cũng trở nên trầm ổn hơn, không còn giống như thiếu niên ngày trước.
"Phù sinh như mộng, có nên tan biến? Nhưng vẫn có những người đuổi theo hy vọng mờ mịt mà nổ lực hết mình, lựa chọn của họ sẽ được đền đáp hay sao?"
Trần Vũ đưa cánh tay ra ngoài mái hiên đón lấy bông tuyết, hắn đột nhiên cười nhẹ một chút.
Theo từng nhịp lắc lư, Trần Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, hồi lâu sau, hai mắt đột nhiên trừng lớn, trong con ngươi phóng ra một tia lam quang.
"Kinh nghiệm đúng là lợi thế của người tu luyện lại từ đầu." Trần Vũ cảm khái, hắn mới thử có hai lần đã thi triển được Thiên Nhãn Thuật.
Xung quanh nơi hắn chẳng có ai, thi triển Thiên Nhãn Thuật nhìn linh khí trong trời đất một lúc hắn đành thu liễm lại.
Nghĩ tới thọ nguyên của bản thân, Trần Vũ thấy đạo trời thật sự khó hiểu, cũng thấy được sự thần diệu của trời đất.
Trong điển tịch có ghi chép, sau khi phế bỏ kinh mạch và đan điền, tu luyện lại sẽ được trời đất cấp cho thọ nguyên.
Nhưng điều đó chỉ giới hạn trong một lần duy nhất, bằng không, toàn bộ tu tiên giới sẽ loạn đến mức nào?
Không lẽ khi đại hạn sắp đến, người kia cứ phế bỏ kinh mạch cùng đan điền rồi tu luyện lại từ đầu hay sao?
Trên thực tế, chuyện khôi phục kinh mạch và đan điền chỉ dành cho những người dưới ba mươi tuổi.
Nếu lớn hơn, kinh mạch quá mức cứng cáp, đan điền quá mức to lớn, căn bản rất khó chữa trị.
Nếu may mắn khôi phục được thì nguyên khí cũng đại thương, tu luyện lại chẳng đi tới đâu, cho nên loại chuyện này xuất hiện còn ít hơn đoạt xá.
Nhưng nghĩ đến cơ duyên vừa trải qua, hắn thấy nó như một giấc mộng, giấc mộng này chân thực đến mức hắn không muốn thoát ra nữa.
Lúc trước tu luyện Ngưng Khí Quyết, hắn chỉ hấp thu được thổ linh khí trong thiên địa.
Còn lần này, hắn hấp thu đủ ngũ hành trong trời đất, cho nên pháp lực thâm hậu hơn người cùng cấp gấp năm lần.
Nhưng có được tất có mất, cái giá phải trả là quá trình tịnh tiến sẽ chậm hơn người khác gấp năm lần.
Về chuyện này hắn đã sớm nghĩ tới, tư chất thấp thì thế nào? Tu luyện chậm thì có làm sao?
Tương lai hắn chỉ cần tìm thật nhiều tài nguyên, sau đó dựa vào ngoại vật để gia tăng tốc độ.
Đây chính là cách đại đa số tu sĩ thường sử dụng, hắn cũng nằm trong số đó.
Nếu linh tuyền không đủ thì nuốt đan dược, hắn không tin tốc độ tịnh tiến không gia tăng một chút nào.