Thiên Chi Kiều Nữ

Chương 36




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liên Ngữ Tương không biết Đồng An huyện chủ, nhưng nhận ra đám quý nữ vây quanh nàng ta. Được một đám quý nữ mắt cao hơn đỉnh đầu vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, có thể tưởng tượng thân phận của cô bé này tôn quý đến mức nào.

Ngay lập tức, tuy nàng cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể cố nén lệ ý, che hai gò má đang in hằn 2 dấu tay rõ ràng, nén giận: “Ta không biết ngươi là ai… A!”

Lời chưa nói hết, nàng bị Quách Bội tung chân đá lên bụng, cả người bị đẩy về sau vài bước. Tuy rằng Quách Bội mới mười bốn tuổi, lại là đại gia thiên kim được nuông chiều từ bé, nhưng từ nhỏ nàng ta đã hiếu động, thân thể tốt hơn những khuê tú không mấy khi ra cửa kia không biết bao nhiêu lần. Nàng ta vừa thấy Liên Ngữ Tương bị đánh còn đứng yên tại chỗ giả vờ giả vịt liền khó chịu, một cước này dùng mười thành lực đạo, tuy không đá ngã Liên Ngữ Tương, những vẫn làm cho nàng đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh to cỡ hạt đậu đọng nơi thái dương.

Quách Bội hừ lạnh một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Liên Ngữ Tương sắc mặt trắng bệch: “Cái gì mà ‘Kinh đô song xu’, tài mạo song tuyệt! Ngươi xứng chắc? !” Quay đầu hướng một quý nữ áo trắng váy xanh nói: “Ngươi còn cho là nàng xứng đáng cùng nổi danh với ngươi hả, nữ tử dối trá làm ra vẻ như vậy, bị so sánh với mình ngươi không thấy tự thấp bản thân à?”

Thiếu nữ áo trắng váy xanh là tiểu tôn nữ nhà Lưu Thái Phó, Lưu Dao Tranh, cùng với Liên Ngữ Tương được tôn là “Kinh đô song xu” (Hai người đẹp ở kinh đô). Nàng là người tính tình dịu dàng, nghe thấy Quách Bội nói không khách khí như vậy, tuy có chút xấu hổ, cũng không nhiều lời bỏ đá xuống giếng, đáp lại bằng sự im lặng.

Quách Bội tuy là Đồng An huyện chủ, nhưng Lưu Thái Phó là đế sư (thầy của vua), từng chỉ bảo Thừa Bình đế nhiều năm, đức cao vọng trọng, hắn thương yêu nhất là tiểu tôn nữ, nàng còn là tiểu thư khuê các có hiền danh nổi tiếng trong kinh thành, dù là Quách Bội cũng không dám chọc nàng quá mức.

Quách Bội thấy Lưu Dao Tranh không nói, càng cảm thấy tức giận, ánh mắt ngoan lệ chuyển qua hướng mái tóc ướt mồ hôi của Liên Ngữ Tương, tất cả nộ khí nhắm hết vào nàng ta, nhấc chân muốn qua giáo huấn nàng. Mà hai nha hoàn của Liên Ngữ Tương sớm bị người của Đồng An huyện chủ chế trụ, đành trơ mắt nhìn huyện chủ điêu ngoa kia bắt nạt chủ tử nhà mình.

“Đồng An, cháu muốn làm gì?” Giọng nam trong sáng ôn nhuận như cơn gió nhẹ, dễ dàng xua tan không khí giương cung bạt kiếm bên hồ. Mọi người nhìn theo tiếng, chỉ thấy Sở vương Lưu Trạch một thân lam sắc cẩm y chậm rãi đi tới, ánh mắt trong trẻo sáng ngời.

Bước chân Quách Bội ngừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt có chút ảo não, không cam nguyện kêu một tiếng: “Biểu cữu cữu.”

Lưu Trạch không nhìn nàng, mà chuyển hướng nhìn Liên Ngữ Tương đang đứng cách đó không xa hạ eo cúi đầu, hai tay đặt lên bụng. Vừa nhìn bộ dáng này của nàng ta là biết ngay tiền căn hậu quả  của việc này—— Quách Bội luôn ương ngạnh, bắt nạt những nữ tử dung mạo đẹp, tài khí cao nhưng xuất thân không tốt là chuyện thường, thân là thân thích, hắn cũng biết một vài điểm.

Chỉ là lần này hình như người kia không phải xuất thân tiểu môn tiểu hộ, chỉ sợ sau khi Quách Bội xuống tay độc ác khó có thể giải quyết.

Lưu Trạch cũng có chút ấn tượng đối với Liên Ngữ Tương, về sau hắn từng tra xét chuyện năm năm trước, biết được là Nhị cô nương An quốc phủ làm, từ lần đó cảm thấy thêm mấy phần hảo cảm với nàng, không đối đãi nàng như những “danh viện” có tiếng mà không có miếng kia.

Bây giờ gặp lại, tiểu nữ hài nhi thiện tâm năm đó nay đã trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, lại bị Quách Bội kiêu hoành bạt hỗ* khi dễ tới hoàn cảnh này, hắn cảm thấy rất thương tiếc, giọng điệu nói với ngoại sinh nữ Quách Bội cũng hàm chứa ý tức giận: “Thường ngày ta nghe nói cháu ương ngạnh, nghĩ tính tình cháu vẫn còn trẻ con, không ngờ cháu lại khinh người đến mức này!”

(Kiêu hoành bạt hỗ: Kiêu ngạo làm càn, không coi ai ra gì)

Quách Bội cứng người, sau đó lại nghe Lưu Trạch tiếp tục nói: “Xem ra hai ngày tới ta nên tới cửa chào hỏi dượng và cô một phen.”

Nghe những lời này của hắn, ngược lại Quách Bội không sợ, đại trưởng công chúa Dương Hạ thương nàng nhất, chỉ cần nàng không gây tai nạn chết người, ở bên ngoài làm gì cũng là việc nhỏ. Nàng cười hì hì đảo mắt: “Biểu cữu cữu hiểu lầm, cháu chỉ là…”

Hôm nay, ở Kính Hồ vô cùng náo nhiệt, Quách Bội đang nghĩ biện pháp đối phó qua loa với Lưu Trạch thì Liên Ngữ Hàm đang chậm rãi đi đến bên hồ.

Hôm nay thực khéo, nàng cũng mặc một thân lam sắc xiêm y, tai đeo khuyên Minh Nguyệt, chân mang giày Phi Vân, eo mang thắt lưng Nguyệt Ảnh, tóc đen như mực búi thành Nguyên Bảo kế, viên ruby lớn chừng ngón cái rủ xuống từ đầu phượng trên châm cài, khiến nàng như thiên tiên hạ phàm, đẹp không sao tả xiết.

(Nguyên Bảo kế: 
chapter content

 Nguồn: phonglinhcoc.com)

Mọi người quay sang, như thấy có đám mây lam sắc đang bay tới. Toàn trường im bặt như tờ, đúng là còn im lặng hơn khi Sở vương đến vài phần.

“Làm sao vậy?” Khẩu khí lười biếng pha chút không kiên nhẫn, lại mang sự nhuyễn ngọt đặc thù, Sở vương bỗng nhiên vuốt ngực —— nơi đó giống như bị móng vuốt nhỏ gãi nhẹ nhàng, tê tê ngứa ngứa.

Cuối cùng Liên Ngữ Tương cũng ngẩng đầu, hai má sưng đỏ, viền mắt hồng hồng: “Sao muội lại tới đây?”

Do sự năn nỉ nhiều lần của Liên Ngữ Dung mới miễn cưỡng tới cứu giá, Liên Tam cô nương khinh khỉnh xuy một tiếng, mày hơi nhướn: “Nghe nói ngươi sắp bị người khác đánh chết, ta đến xem náo nhiệt.”

“…” Liên Ngữ Tương chán nản, lnàng thật sự tình nguyện bị người khác đánh chết cũng không muốn bị xấu hổ thế này trước mặt Liên tam.

Thấy dáng vẻ nàng kia tự nhận “Quân tử báo thù, mười năm không muộn”, Liên Ngữ Hàm đến trào phúng cũng lười, cằm hướng về phía Quách Bội, hỏi: “Là nàng đánh ngươi?”

“… Đúng.” Liên Ngữ Tương cụp mắt, nói nhỏ.

Liên Ngữ Hàm hếch cằm đi qua, đứng trước mặt Quách Bội, từ trên cao nhìn xuống hỏi nàng ta: “Ngươi biết ta là ai chứ? Sao dám không hành lễ với ta? !”

Quách Bội tức giận đến hai gò má đỏ bừng, ánh mắt cũng bốc hỏa: “Ta quản ngươi là ai…” Lời còn chưa dứt, một tiếng “Chát”, má trái lĩnh một cái tát vang dội. Ánh mắt nàng ta như muốn cắn người, thét to: “Ngươi dám…” “Chát” một tiếng, má phải có thêm một dấu tay rõ ràng.

“Ngươi dám đánh ta? ! !”

Quách Bội giương tay muốn đánh trả, lại bị Liên Tam nhẹ nhàng khéo léo bắt được cả hai tay, nàng bắt đầu trào phúng, dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường từ trên xuống dưới quét Quách Bội một lần, nhàn nhã nói: “Con mụ chanh chua này từ nơi nào đến, vừa ăn cướp vừa la làng.” Khẽ cười một tiếng, đôi mắt đẹp lưu chuyển: “Ta không chỉ dám đánh ngươi, còn dám đạp ngươi nữa cơ!” Một cước đạp thẳng vào bụng nàng ta.

Góc độ nàng chọn thật rất xảo quyệt, rõ ràng phía sau Quách Bội đều là người, nàng kiên quyết tìm được một khe hở, trực tiếp đá Quách Bội ra khỏi vòng vây của đám quý nữ, lăn trên cỏ hai vòng, rơi vào trong hồ “bùm” một tiếng.

“A! Cứu người a!” Một quý nữ dẫn đầu phát ra tiếng thét chói tai, sau đó là một chuỗi những tiếng gào thét.

Liên Ngữ Hàm như người chẳng liên quan đi về bên cạnh Liên Ngữ Tương, thấy nàng ta sợ tới mức choáng váng, rất không vui: “Nhanh đi thôi, đợi người nhà nàng ta đến, ta không sao, nhưng ngươi sẽ xui xẻo.”

Liên Ngữ Tương ngẩn ra, thâm thúy liếc mắt nhìn nàng, xoay người cùng nha hoàn vừa được cứu rời đi thật nhanh.

Tuy rằng Quách Bội là ngoại sinh nữ của Lưu Trạch, nhưng sau khi nàng rơi xuống nước, hắn không vội vã sai người đi cứu, mà đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Liên Ngữ Hàm hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ.

Hắn đi nhanh vài bước, đến bên cạnh Liên Tam, thấp giọng nói: “Muội đi nhanh đi, chút nữa đại trưởng công chúa Dương Hạ sẽ đến. Nơi này ta chống đỡ cho.”

Liên Ngữ Hàm giống như bị giọng nam đột ngột xuất hiện bên tai làm hoảng sợ, tiếp đến nghe được thanh âm gần như thì thầm của Lưu Trạch, khuôn mặt tuấn tú kia gần nàng như vậy, nàng trừng mắt nhìn, nhanh chóng đỏ mặt, dịu dàng đáp lại một câu: “Được, vậy thì cám ơn huynh…”