Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên

Chương 48: Ứng cứu kịp thời




Một tuần sau, bên phía nhóm bạn Quân, Linh và đoàn người.

"Kì lạ thật, tại sao đến đây rồi lại không thể tìm ra được ngôi làng đó thế? Rõ ràng chúng ta đi đúng theo đường chỉ dẫn trong bản đồ mà hai người kia đưa rồi còn gì!?". Linh chán nản cầm tấm bản đồ trên tay rồi lật qua lật lại mấy lần trước mặt.

Nam ngồi ở gốc cây gần đó nghe thấy Linh than vẫn thì vừa ngẩng đầu nhìn lên trời vừa hỏi. "Giờ làm sao đây?

Liệu có phải mình bị lừa rồi không?"

Phúc cau có mặt mày bực tức nói. "Lúc đầu đã nói đừng tin hai người kia rồi. Kết quả các cậu lại cứ nhất quyết đâm đầu vào nghe lời họ. Còn có cả Thuy với Hạnh nữa. Hai cậu ấy bây giờ không biết ra sao rồi".

Tuấn vỗ nhẹ vai của Phúc rồi nhẹ giọng. "Đừng nói thế. Tớ nghĩ Thuy với Hạnh không sao đâu. Hai cậu ấy chọn tin theo lời mà hai cô gái kia nói thì chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa nào đó mà chúng ta không biết. Bây giờ bọn mình cứ chờ ở đây thêm một ngày nữa, rồi xem xét kĩ khu vực này một lần nữa thử xem. Biết đâu lại có thể tìm được vị trí của ngôi làng kia cũng nên ấy chứ". Nói rồi Tuấn lại hạ thấp âm giọng xuống. "Đằng nào chỗ này cũng cách chỗ ngôi miếu kia không xa lắm, mà Thuy từng nói ở đó có người thường xuyên đến dọn dẹp dâng hương. Chúng ta cứ cố thủ ở đây, rồi sẽ gặp được người của ngôi làng đó sớm thôi!"

Phong và Quân cũng thêm lời trấn an. "Tuấn nói đúng đấy. Chúng ta đã được chứng kiến năng lực của Thuỳ với

Hạnh rồi. Bây giờ là lúc chúng ta cần phải tin tưởng vào lựa chọn của hai cậu ấy. Đối với chúng ta của hiện tại, chỉ cần còn sống để tìm đường thoát ra đã là kì tích hơn những người kia rất nhiều rồi".

Nghe các bạn mỗi người một câu Phúc dần lấy lại được bình tĩnh. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nhìn các bạn đang đứng ở trước mặt. "Xin lỗi, là tớ không suy nghĩ kĩ rồi".

Trang vỗ nhẹ lên vai cậu bạn. "Không phải đâu, là do cậu lo nghĩ cho mọi người thôi. Bây giờ chúng ta mau quay về chuẩn bị đồ ăn rồi đi nghỉ sớm. Sáng mai bọn mình sẽ cùng chú Trung đi lòng vòng quanh đây xem có phát hiện được gì không. Được chứ?"

Phúc gật gật đầu đồng ý rồi đi theo các bạn trở về chỗ cả đoàn đang nghỉ chân.

"Mấy đứa đi đâu nãy giờ thế?". Chú Trung vừa đứng dậy lau tay vào quần vừa tiến lại gần chỗ nhóm bạn trẻ hỏi.

"Bọn cháu đi vòng vòng quanh đây xem có tìn thấy ngôi làng kia hay không ấy ạ. Chú và mọi người đã bắt đầu nấu bữa tối rồi ạ?". Nam mau chóng trả lời ngắn gọn rồi chuyển chủ đề sang chuyện khác.

"À, ừ. Chú và mọi người định nấu mấy món hầm nên phải làm từ bây giờ mới kịp. Mấy đứa bây giờ cứ về chỗ nghỉ ngơi một lúc cho khoẻ người đi, nào nấu xong chú sẽ gọi mấy đứa dậy sau!". Chú Trung nhẹ nhàng bảo với nhóm bạn trẻ. Vừa nói ánh mắt của chú vừa lướt qua khuôn mặt của từng người một. Vẻ mặt thoáng hiện lên một chút ý cười gian manh rồi nhanh chóng biến mất như thể đó chỉ là ảo giác thôi vậy. D

Linh nhìn thái độ của người đàn ông trước mặt mà trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Có cái gì đó ở chú Trung rất khác so với thường ngày thì phải. Nhưng là gì thì cô lại không thể nghĩ ra ngay được.

Trang nhìn chị gái cứ đăm chiêu suy nghĩ mãi liền kéo tay Linh đi về phía căn lều của cả nhóm. "Chị, em mệt rồi.

Chúng ta mau về nghỉ ngơi thôi!"



Linh ậm ừ cho có lệ rồi cũng sải bước theo chân cô em gái và các bạn đi về căn lều của mình. Vào bên trong rồi

Phong liền hỏi luôn. "Chú Trung cứ lạ lạ kiểu gì ấy nhỉ? Không giống bình thường lắm!"

"Những người khác cũng thế. Buổi sáng vẫn còn bình thường mà giờ lại cứ sao sao ấy". Quân gật gù tiếp lời của Phong.

"Chị có nghĩ ra được gì không?". Trang nhìn Linh bằng ánh mắt đầy mong chờ hỏi.

Linh lắc lắc đầu rồi cau mày nói. "Chị không. Nhưng chị có cảm giác chuyện này không đơn giản chút nào cả!"

Những người khác cũng gật đầu tán thành với suy nghĩ này của Linh.

Bên ngoài trời vẫn còn chưa tối hẳn, nhóm bạn đang định ra ngoài cho thoải mái thì bất ngờ thấy ngoài cửa lều có hai bóng người tiến lại gần, trên tay của hai cái bóng đó còn có một vật trông giống như một con dao bầu cỡ nhỏ vậy.

Bất giác Hà, Phương và Trang, Linh ngồi sát lại với nhau hơn. Ánh mắt của những bạn trẻ trong lều đều như căng ra để nhìn về phía cửa lều.

"Xoet"

Một âm thanh sắc lạnh vang lên, hai lưỡi dao dính máu cắt một đường ngang ngay chỗ cửa lều, thấm đẫm một khoảng đỏ tươi trên miếng vải trắng tinh. Hai bóng người kia đưa tay cầm dao vào trong lều trước rồi mới đến chần và thần người.

Nhóm bạn trẻ lúc này sợ hãi không nói lên lời. Những bạn nam trong vô thức đã cầm chắc trong tay mỗi người một vật dụng cứng để làm vũ khí rồi từ từ nhích người tiến lên chắn trước mặt bốn cô gái. Vẻ mặt của họ trông rất quyết liệt, như đã sẵn sàng để tấn công hai kẻ lạ mặt kia vậy.

Bồng...

"Nè, mọi người vẫn còn ở trong đó chứ?"

Một khuôn mặt rồi lại thêm một khuôn mặt nữa, cả hai đều trồng rất quen thuộc xuất hiện. Chín bạn trẻ thấy người bước vào là hai cô gái với gương mặt quen thuộc liền trợn tròn mắt lên vì kinh ngạc.

"Hai người...?"

"May quá! Các cậu vẫn bình an. May mà tụi này tới kịp, bằng không các cậu được cho vào nồi rồi cũng nên đấy!"

"Thật đúng là làm ơn mắc oán mà! Các cậu cứu họ thoát chết mà họ lại nhẫn tâm muốn giết các cậu làm thức ăn.

Thực chẳng khác gì một con quỷ sống cả! Ghê tởm còn hơn cả quỷ bà bà nữa!" @



Nhóm bạn trẻ nghe vậy thì lập tức há hốc mồm kinh ngạc. "Là... là sao cơ? Ý của hai người là...?"

Hai cô gái ném con dao xuống đất rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt rét lạnh nhìn ra phía bên ngoài nói.

"Các cậu chạy trốn lâu như vậy, chỗ thức ăn mang theo sớm đã cạn kiệt rồi đúng không? Bởi ngay từ lúc các cậu chạy trốn khỏi quỷ bà bà, lương thực chỉ đủ để cầm cự trong một tuần. Nhưng không ngờ số lượng người lại vượt quá mức dự liệu nên lương thực chỉ cầm cự được mấy ngày. Thêm một tuần lang bạt khắp nơi trong rừng vừa rồi, hẳn mọi người đã đói đến mức mất trí rồi!"

"Người trẻ thịt non thịt mềm, lại trông các cậu căng tròn bóng mịn như thể này. Họ chả không nhằm các cậu làm con mồi mới lạ đấy!"

Nhóm bạn nghe xong thì rét run cả người. Họ không dám tin nhìn hai cô gái trước mắt hỏi. "Nhưng... dựa vào đâu bọn tôi phải tin lời hai chị em các người chứ?"

Tiểu Nhất đưa tay lên lau đi vệt máu dính trên mặt rồi nhìn mấy người bạn trẻ đang che chở cho nhau ở trong góc lều. "Dựa vào việc bọn tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ mấy cậu. Đây là điều kiện mà hai người bạn là Thuy và

Hạnh của các cậu đã đưa ra khi chúng tôi đề nghị họ giúp đỡ. Chúng tôi đã theo mấy người cả tuần nay rồi, phải nói linh cảm của hai cô nhóc kia cũng linh thật đấy. Vậy mà điều họ lo sợ lại thành sự thật sớm như vậy"

Nhóm bạn lúc này mới ng người ra. Họ nhìn hai chị em Tiểu Nhất và Tiều Nhị ở trước mặt hỏi. "Hạnh và Thuỳ á?"

"Ừ, đúng vậy!"

Chợt như nhận ra điều gì đó, Linh bất ngờ hỏi. "Thế những người kia... họ... họ..."

"Họ không sao, chỉ bị bọn tôi trói lại một chỗ thôi. Máu trên dao kia là máu của mấy con thú rừng muốn tấn công mấy người trong bảy ngày qua, không phải máu người đâu". Tiểu Nhị như đọc được suy nghĩ của Linh vậy. Cô trả lời một mạch luôn những thắc mắc trong đầu của Linh.

Cả nhóm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hai chị em Tiểu Nhất đi đến ngồi xuống gần chỗ nhóm bạn rồi khoanh chân rất tự nhiên.

"Muốn hỏi gì nữa không?". Tiểu Nhất hỏi.

Cả nhóm nhanh chóng gật đầu.

"Vậy hỏi đi!"

"Có thể kể lại chuyện Hạnh và Thuỳ đã nhờ hai người giúp bọn tôi và đề phòng những người kia không?"

"Có thể!"