Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên

Chương 46: Lời thủ thỉ của người thương




Thuy và Hạnh vừa dứt lời. Tiểu Nhất đã gật đầu lia lịa như gà mồ thóc. Tiều Nhị còn nói thêm. "Dù sao chúng tôi cũng từng giúp các cô thoát khỏi quỷ bà bà mà, bây giờ coi như mọi người đang trả lại ân tình cho bọn tôi đi!"

Thuỳ đắn đo suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn Hạnh ở bên cạnh. "Vậy... chúng ta đồng ý?"

Hạnh còn chưa kịp trả lời thì Thuy đã nghe thấy tiếng của Kiệt vang lên trong đầu của mình. "Đồng ý đi! Chuyện này tôi có thể giúp em được!

Thuỳ nghe Kiệt nói vậy thì mím chặt môi nhìn lên hai chị em Tiểu Nhất và Tiểu Nhị đang ngồi ở phía đối diện rồi rơi vào trầm tư. Bây giờ nó có nên đồng ý luôn không? Ngộ nhỡ không giúp được hai chị em này thì nó xấu hổ lắm. Con người nó đã nói là phải làm. Mà đã làm thì chắc chắn phải thành công nó mới chịu. Nếu không làm được thì nó sẽ cảm thấy hổ thẹn với người ta lắm.

Nhưng Kiệt đã nói là sẽ giúp nó rồi mà, nếu vậy thì khả năng thất bại chắc không cao đâu nhỉ?

Vả lại, nó và những người kia cũng đang nợ hai người này một món nợ ân tình lớn. Họ đã giúp nó và đoàn người kia thoát ra khỏi "ngôi làng" của quỷ bà bà thành công, rồi lại còn đưa bọn nó trốn đến nơi này, tránh đi sự tấn công của quỷ bà bà. Bây giờ họ cần nó giúp đỡ nó mà không đồng ý thì khác nào đang nói với người ta rằng nó là một kẻ vô ơn hay không?

Dường như Hạnh cũng có cùng suy nghĩ đó với nó hay sao ấy nên cả hai đã cùng lúc thốt lên. "Tôi đồng ý giúp hai người!"

"Thật sao!? Vậy thì cảm ơn hai người nhiều lắm. Ơn này chúng tôi sẽ nãi khắc ghi vào tâm can, nguyện dùng cả kiếp sau để báo đáp hai người".

Lời của hai chị em kia vừa dứt Thuy và Hạnh liền giật mình nhìn hai cô gái kia với vẻ mặt hoảng sợ.

"Ấy, đừng nói thế! Xét tuổi thọ thì hai người đáng tuổi với tổ tiên của chúng tôi luôn rồi. Giúp nhau thì là chuyện có qua có lại thôi. Không cần ơn huệ gì đâu". Hạnh vội vàng lên tiếng ngăn cản hai chị em Tiểu Nhất và Tiểu Nhị.

"Phải đấy!". Thuỳ nhanh chóng tiếp lời của Hạnh. "Hai người đã giúp bọn tôi nhiều như thế, bây giờ bọn tôi chỉ đang trả lại ân tình của hai người thôi! Đừng hứa hẹn cả kiếp sau của mình vào chuyện này làm gì cả. Với lại, bọn tôi còn không chắc có thể giúp được hai người thật hay không nữa kìa".



Tiểu Nhị nhìn Thuy đầy ẩn ý cười. "Cũng không thể nói như vậy được! Dù sao chúng tôi cũng phải chắc chắn rồi mới quyết định tìm đến nhờ hai người giúp đỡ mà. Chính người kia cũng khẳng định với chị em bọn tôi rằng hai người có thể giúp bọn tôi rồi nên chắc chắn hai người có thể làm được! Đặc biệt là cái người đứng sau của cô

Thùy đó nha"

"Tiểu Nhị nói phải đấy! Chúng tôi đã bị mắc kẹt ở đây hơn hai trăm năm rồi. Đến bây giờ mới lại có hi vọng được giải thoát trở lại nên chắc đây chính là do duyên phận sắp đặt để hai người đến giúp chúng tôi rồi. Thành công hay không chúng tôi cũng chẳng dám hi vọng gì nhiều. Vậy nên hai người đừng đặt nặng vấn đề thành công hay không làm gì cả!". Tiều Nhất cũng nhanh chóng tiếp lời của em gái.

"Vậy... bọn tôi sẽ cố gắng hết sức mình. Hi vọng sẽ không khiến hai người phải thất vọng". Hạnh nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại. Cô không dám hứa hay khẳng định vì sự thực cô cũng không dám chắc mình có bao nhiều phần trăm thành công khi giúp đỡ họ.

Bốn người nói chuyện thêm được mấy câu thì Tiểu Nhất bất ngờ rút từ trong tay áo ra một con hình nhân bằng rơm mà quỷ bà bà đã ném vào người của cô lúc ở trong căn nhà kia. Vết máu đỏ trên con hình nhân bỗng chuyển màu từ đỏ sấm sang màu đen thẩm.

Hạnh nhìn con hình nhân xong liền ngơ ngác. "Cái này... tại sao?

Tiểu Nhị vội vàng giải thích. "Cái này bọn tôi lấy từ chỗ của quỷ bà bà đấy, chắc hẳn đây là do cô Hạnh làn nhỉ?

Tại vì thứ này chỉ có người của thôn Huyền mới biết cách làm mà thôi. Chúng tôi từng thấy nó khi đến thôn Huyền với quỷ bà bà khoảng mười năm trước rồi".

Hạnh khá bất ngờ khi nghe Tiểu Nhị nói. "Mười năm trước?"

"Um, đúng vậy!". Tiểu Nhất gật nhẹ đầu khẳng định.

Hạnh liền nhớ đến lúc cô mới lên bảy tuổi, trong làng từng có hai vụ người chết mất nội tạng và một vụ mất tích không rõ nguyên nhân. Khi đó ông nội của Hạnh đã từng nói đó là quỷ ma làm. Vậy nên bắt đầu từ đó làng mới bắt đầu sử dụng đến những ghi chép mà tổ tiên trong làng để lại. Đồng thời cũng chuyển vị trí của làng đến nơi sâu nhất trong ngọn núi này để tránh đi sự quấy phá của các ẩm linh và con quỷ ăn thịt người khét tiếng trong ngọn núi này.

Lúc đó Hạnh còn không biết con quỷ ăn thịt mà ông nội kể là quỷ bà bà, cô chỉ biết rằng mình phải học những ngón nghề mà ông nội dạy để phòng thân trong những trường hợp nguy hiểm cần có hình nhân thế mạng.



Bây giờ, khi nghĩ đến cha mẹ bị quỷ bà bà hại chết, nghĩ đến những tháng ngày sống yên bình của dân làng sau bao nhiêu năm bị quỷ ma quấy phá lại bị quỷ bà bà phá hỏng thì lòng hận thù của Hạnh đối với quỷ bà bà lại được nâng cao thêm một bậc nữa. Cô thầm nghĩ nếu tương lai có cơ hội nhất định cô sẽ khiến quỷ bà bà biến thành cát bụi, vĩnh viễn không có luân hồi. Giống như cách mà bà ta đã làm cho những linh hồn của các nạn nhân mà bà ta đã ăn thịt vậy.

Thấy sắc mặt càng lúc càng đen lại, còn bàn tay thì bị nắm chặt đến bật cả máu ra của Hạnh, hai chị em Tiều Nhất đã xin rút lui trước. Họ mau chóng rời đi để lại Thuy ở lại với Hạnh đang bừng bừng nộ khí ở bên cạnh.

"Ơ này... hai người đốt lửa xong bắt tôi dập là cái định lí gì vậy hả?". Thùy cố gọi với theo bóng lưng đang phi như bay ra ngoài của hai chị em Tiểu Nhất và Tiểu Nhị trong sự bất lực.

Đêm hôm ấy, trong cơn mơ màng Thuỳ đã thấy Kiệt xuất hiện ở ngay bên cạnh mình. Anh còn nhẹ nhàng xoa đầu nó thủ thỉ. "Nhóc quỷ à, tại sao em vẫn mãi không nhớ ra tôi thế hả?"

"Biết đến khi nào thì chúng ta mới có thể ở bên nhau đây? Kiếp này được đầu thai làm con người rồi, em sẽ không trách tôi nữa chứ?"

"Một vạn kiếp chờ đợi dưới chân Phật, một vạn kiếp luân hồi để đổi lấy nhân duyên. Chúng ta chỉ cần đi qua hết kiếp này là hạnh phúc sẽ đến rồi." Nói đến đây ánh mắt của Kiệt lại mang theo vài phần dịu dàng xen lẫn với cưng chiều nhìn Thuỳ. "Nhóc quỷ à, kiếp sau chúng ta sẽ không cần phải xa cách âm dương nữa rồi. Tôi cũng không cần phải làm người cai quản sổ sách ở âm phủ nữa. Chúng ta sẽ được ở bên nhau hưởng trọn hạnh phúc mà kiếp trước mình chưa được trọn vẹn rồi".

Thuy khẽ trở mình quay mặt vào vách đá. Nó còn ừm nhẹ một tiếng rồi nói nhỏ. "Anh hôm nay đẹp trai hơn rồi đấy!"

Bàn tay đang vuốt nhẹ mái tóc của Thuỳ bỗng khựng lại. Kiệt nở một nụ cười đầy cưng chiều rồi ghé tai Thuy nói nhỏ. "Nhóc háo sắc!"

Thuỳ im lặng không phản ứng gì.

Kiệt nhẹ nhàng cúi xuống hôn khẽ lên trán nó một cái rồi vui vẻ rời đi.

Chiếc vòng mà Kiệt để lại cho Thuy ở lần trước bỗng phát ra một thứ ánh sáng màu vàng nhạt rồi nhanh chóng vụt tắt trong đêm đen.