Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 27




Tô Nghê trở tay không kịp bị đè dưới thân, phản ứng đầu tiên chính là nhìn cửa phòng ngủ.
Đang mở.
Cô nhanh chóng đẩy Dịch Trạch Viễn: "Anh tránh ra, lỡ có người vào thì sao?"
Dịch Trạch Viễn giữ đôi tay cô càng chặt: "Không tránh."
Anh kéo chăn che hai người, chỉ lộ ra cái đầu: "Ai tới cũng không tránh."
Tô Nghê thoát không được, đành phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ: "Có phải anh muốn bị đánh không?"
"Đúng vậy."
"..."
Vì chơi lưu manh, uy hiếp bị đánh cũng không dùng được.
Dịch Trạch Viễn làm bộ phải hôn. Tô Nghê vội vàng dùng ngón trỏ ấn lên ngực anh: "Dịch Trạch Viễn, anh dám."
"Anh dám."
"???"
"Em để anh hôn một cái."
"Không cho."
"Không cho vậy thì anh sẽ chờ tới khi em đồng ý."
"..."
"Nếu không thì để anh hôn trước rồi nói tiếp."
Tô Nghê phát hiện người đàn ông này uống rượu vào lá gan càng lớn hơn.
Cô dùng sức giãy giụa một phen, không nghĩ tới Dịch Trạch Viễn đúng là mạnh mẽ, giữ chặt cô đến gắt gao.
Tuy rằng toàn thân cô đều ấm áp khi được anh ôm vào lòng, nhưng dù sao họ đang ở nhà của anh, cửa phòng ngủ vẫn mở, nếu đột nhiên có người bước vào rồi thấy được thì quá xấu hổ.
"Được được." Tô Nghê nuốt lời muốn mắng vào bụng, thỏa hiệp nói: "Đến đây đi, nhanh lên."
Dịch Trạch Viễn cảm thấy đã chịu vũ nhục: "Em có ý gì."
Anh hơi nâng nửa người trên, chọc chọc cơ bụng của mình: "Bộ dáng này của anh giống như rất nhanh?"
Tô Nghê tức đến bật cười, cho anh một cú đấm lên ngực: "Em bảo anh hôn nhanh lên."
Dịch Trạch Viễn dùng một tay chống cằm, nghiêng người nằm bên cạnh nhìn cô.
Chỉ nhìn mà không nói lời nào.
Hai người dựa vào rất gần, gần đến mức Dịch Trạch Viễn có thể thấy rõ hoa văn trên mặt Tô Nghê, có thể ngửi được mùi hương dễ ngửi trên người cô.
Sau này anh mới biết, mùi hương mà anh cảm thấy đã từng quen biết trên người Tô Nghê chính là mùi hoa sơn chi trước cửa nhà Tô Phương Thu. Lần trước trở về lão thái thái nói cho anh biết, từ nhỏ Tô Nghê đã mang theo túi thơm hương hoa sơn chi bên người.
Dịch Trạch Viễn dúi đầu vào cần cổ của cô hít sâu một hơi, kề sát bên tai nhẹ giọng nói: "Anh rất nhớ em."
Tô Nghê bị tâm tình bỗng nhiên chuyển biến của anh làm cho ngẩn người.
Cô có thể quen với thói không đứng đắn, hay chơi xấu của anh, nhưng hoàn toàn không quen nhìn bộ dáng nhất vãng tình thâm của anh.
Mỗi lần Dịch Trạch Viễn nghiêm túc nói lời âu yếm Tô Nghê sẽ giống như biến thành một cô thiếu nữ 18 với hàng loạt nai con chạy loạn, trái tim thình thịch loạn nhảy.
Giờ phút này cô thể ngửi thấy trên người đàn ông này có mùi hương của rượu hòa lẫn với mùi thuốc lá, tất cả hòa quyện với hô hấp của cô, càng làm cô có chút mê ly.
Tô Nghê mất tự nhiên né tránh: "...Còn không hôn."
Dịch Trạch Viễn cười: "Em sốt ruột?"
Thấy anh nổi lên tâm tư đùa giỡn Tô Nghê tức giận, trực tiếp quay mặt: "Cút, đừng hôn nữa."
"Không có khả năng."
Vừa dứt lời Dịch Trạch Viễn xoay người, trực tiếp ngăn chặn môi cô.
Đừng hôn cô?
A, đời này đều không thể.
Dịch Trạch Viễn đối với Tô Nghê có một loại khát vọng mãnh liệt đến không có dịu dàng, vừa tới là mưa rền gió dữ.
Anh hôn cô đầy tính chiếm hữu, từ mặt đến cổ, mỗi một chỗ đều lưu lại dấu vết. Giống như ngọn lửa đốt cháy một đường, làn da trên người cô chậm rãi nóng lên, cơ thể không ngừng bốc hỏa, tiếng hít thở từ từ thô nặng.
Tô Nghê bị hôn đến hô hấp cũng rối loạn, gương mặt ửng đỏ.
Vành tai bị hơi thở của người đàn ông phả vào, cô ưm một tiếng, thở gấp: "Đừng"
Nhưng Dịch Trạch Viễn căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, ngược lại còn nhân lúc cô mở miệng bắt đầu xâm nhập vào trong, nhẹ nhàng mút đầu lưỡi của cô.
Lần đầu tiên bị một người đàn ông hôn say đắm như vậy Tô Nghê có chút khẩn trương, tay cô vô ý thức leo lên bên hông Dịch Trạch Viễn, vuốt ve làn da ấm áp ở phía sau lưng, thật mềm mại.
Một động tác như vậy khiến lưng Dịch Trạch Viễn cứng đơ, có chút khồng thể khống chế.
Rất nhanh, Tô Nghê cảm nhận được có thứ gì đó chọc vào mình. Cô nhíu nhíu mày, đột nhiên phản ứng lại, nhanh chọng đẩy Dịch Trạch Viễn ra.
Cô không nói lời nào, trừng anh bằng ánh mắt mà cả hai đều hiểu.
Dịch Trạch Viễn đầy mặt bất đắc dĩ: "Đừng hỏi anh."
Anh hít một hơi thật sâu, thật dài:
"Vừa thấy em anh sẽ cương lên."
"..."
Tô Nghê đang muốn nói gì đó chợt nghe thấy tiếng bước chân gần cửa, giống như bị bắt quả tang yêu đương vụng trộm, lông tơ trên người dựng cả lên. Cô nhanh chóng sửa quần áo đã bị Dịch Trạch Viễn làm xộc xệch: "Mau đứng lên, có người tới."
"Ai? Ai mà lại không biết tốt xấu, dám quấy rầy đêm xuân của người ta?"
Dịch Trạch Viễn mạnh mẽ kéo Tô Nghê vào trong lồng ngực, ôm đến gắt gao: "Anh nhất định sẽ đánh tên đó cho tới khi hắn gọi ba ba"
Đang nói, người đã tới ngoài cửa.
Sau khi Tô Nghê thấy rõ người tới lập tức hít hà một hơi, đầy hoảng loạn, nhanh tay bịt miệng Dịch Trạch Viễn, ý bảo anh đừng nói nữa.
Dịch Trạch Viễn bắt lấy tay cô: "Làm gì vậy?"
Như là sợ Tô Nghê lo lắng, anh lại an ủi: "Đừng sợ, ba anh đã đi nơi khác công tác, trong nhà chỉ có mẹ Trương. Bà ấy sẽ hiểu, không đi lên đâu."
Tô Nghê:...
Cô nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận: "Chú Dịch đã trở về tối hôm qua."
"Không có khả năng." Dịch Trạch Viễn nghĩ tới cái gì, cong môi cười: "Em lại muốn gạt anh có phải không? Anh nói, hôm nay ai dám tới quấy rầy chúng ta anh nhất định đánh cho tới khi hắn gọi ba ba."
Ngoài cửa, Dịch Thiệu Lễ chắp tay sau lưng, một khuôn mặt không biết có phải bị chọc tức hay không, lúc đỏ lúc đen.
Ông bình tĩnh trả lời: "Trợ lý của con tới, nói 9 giờ sáng hôm nay có cuộc họp nhưng gọi điện thoại cho con không được, con nhanh chóng chuẩn bị đi."
Lão gia tử tung hoành trên thương trường nhiều năm nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên bị chọc tức như vậy, nói xong thì xoay người rời đi.
Đi hai bước nghĩ nghĩ rồi quật cường quay đầu: "Muốn ba gọi con một tiếng ba ba phải không?"