Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 26




Từ trong đám người đỡ Dịch Trạch Viễn say khướt đi đến bãi đỗ xe, Tô Nghê gian nan hơn nửa giờ.
Chiếc Porsche màu bạc dễ dàng nhìn thấy trong bãi xe. Tô Nghê thất tha thất thểu đỡ anh, vừa tìm chìa khóa xe trên người anh.
Dịch Trạch Viễn mơ màng cảm thấy người đối diện đang giở trò, hí mắt nhìn thấy là một người phụ nữ.
Lập tức đẩy tay ra: "Cút."
Anh tận lực ổn định bước chân, vừa đi vừa lẩm bẩm tự nói: "Lão tử không thích hoa hồng nhỏ, đừng CMN tới làm phiền tôi."
Tô Nghê vừa bực mình vừa buồn cười. Cô vội đuổi theo, đi đến bên cạnh đỡ lấy anh.
Dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Không thích hoa hồng nhỏ vậy anh thích ai."
Dịch Trạch Viễn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô hai giây —— "Liên quan đếch gì tới cô."
"..."
Thật có bản lĩnh, lúc trước đúng là không nhìn ra anh cũng có lúc xấu tính.
Tô Nghê một phen túm chặt cổ tay của anh. "Tới, anh lặp lại lần nữa,——"
"Lão tử thích tiểu dạ xoa."
Dịch Trạch Viễn xiêu xiêu vẹo vẹo đứng không vững, trong miệng lầm bầm lầu bầu: "Cũng không biết cô ấy đã chạy đi đâu."
Tô Nghê sửng sốt, trái tim bị những lời khi say rượu của anh làm cho mềm nhũn.
Nói không nên lời là tư vị gì, chỉ là thật lâu sau trong mắt cô lặng lẽ hiện lên một tầng hơi nước, rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại mắc kẹt ở trong cổ họng.
Thấy cô thất thần Dịch Trạch Viễn đẩy tay cô ra, biểu tình mất mát:
"Tôi nói cái này với cô làm gì nhỉ, cô cũng không phải cô ấy."
.
Thật vất vả mới tìm được chìa khóa, Tô Nghê đẩy mạnh Dịch Trạch Viễn vào trong rồi lên xe bật định vị trở về Dịch gia.
Khi xe dừng ở cửa tòa nhà đã là 3 giờ sáng.
Không tìm được chìa khóa cửa Tô Nghê chỉ có thể thử ấn chuông cửa, vài phút sau có một người phụ nữ đi ra mở cửa.
Tô Nghê biết người này, đây là dì giúp việc của Dịch gia.
"A, cô chẳng phải là..."
Bà ấy đã gặp qua Tô Nghê, đối với quan hệ của cô và Dịch Trạch Viễn ít nhiều cũng biết một ít.
Nhìn người đàn ông dựa vào cô như một bãi đất dẻo, bà ấy chấn động: "Thiếu gia làm sao vậy?"
Tô Nghê nhàn nhạt đỡ người qua cho bà: "Không có gì, anh ấy uống rượu hơi nhiều thôi."
Thấy người đã được đỡ, cô nhìn về phía Dịch Trạch Viễn.
Liếc mắt một cái.
Cuối cùng cô vẫn buộc bản thân dời tầm mắt.
"Vậy, làm phiền dì chăm sóc anh ấy..."
Dì giúp việc mới từ trong ổ chăn chui ra, đầu óc chưa hoàn toàn thanh tỉnh, mờ mịt gật gật đầu: "Ồ."
Tô Nghê xoay người rời đi, vừa đi đến cửa dì giúp việc đá vọt tới.
"Này, chuyện đó —— Tô tiểu thư."
"Tôi không được, tôi không đỡ được thiếu gia."
Tô Nghê nghe lời này giống như tìm được lý do để ở lại, tất cả do dự và dao động đều bị ném sang một bên.
Cô so với ai khác đều muốn ở lại chăm sóc anh nhiều thêm một lúc.
Từ khi hai người có ý với nhau, những chuyện ngoài ý muốn liên tục xảy ra, Tô Nghê đã không hy vọng xa vời cũng không dám ở bên anh. Cô không muốn nhìn thấy số mệnh của ba mẹ lặp lại trên người cô yêu.
Chỉ hy vọng, nếu có thể phóng túng một lần vậy thì đêm nay đi.
Ở với anh thêm một đêm.
Hừng đông sẽ đi...
Cùng dì giúp việc đỡ Dịch Trạch Viễn về phòng ngủ ở lầu hai, Tô Nghê đang nghĩ ngợi xem có nên giúp bà ấy cởi áo khoác của Dịch Trạch Viễn, rồi rửa sạch vết bẩn trên người anh không.
Nhưng khi cô quay người thì đã không thấy dì giúp việc đâu nữa.
Trước lúc đi bà ấy còn đóng chặt cửa phòng đến mức cả con ruồi cũng không thể lọt vào.
Phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có một chiếc đèn bàn nho nhỏ phát sáng, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt Dịch Trạch Viễn.
Tô Nghê thở dài, yên lặng đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm, đi ra ngồi xuống mép giường.
Thấm ướt khăn rồi vắt khô, lau mặt của anh.
Bị quấy rầy Dịch Trạch Viễn lẩm bẩm gì đó trong miệng, bất mãn trở mình, vừa lúc lộ ra một thứ được giấu ở dưới gối đầu.
Đôi tay đang cầm khăn của Tô Nghê dừng lại, nhìn về phía vật quen thuộc kia...là khăn tay nhỏ.
Đó là chiếc khăn tay cô thích nhất khi còn nhỏ, thời đó những đứa trẻ nông thôn không để ý tới những thứ này. Lần đầu tiên ba vào thành phố, lúc trở về đã mang theo chiếc khăn tay nhỏ có đường viền hoa, đối với Tô Nghê mà nói đó là niềm vui và thỏa mãn lớn nhất thời thơ ấu.
Bởi vậy, mấy năm kia khăn tay nhỏ và cô vẫn như hình với bóng.
Thẳng đến khi xảy ra những bất hạnh kia, cô cũng không nhớ rõ là khi nào, ở chỗ nào mình đã đánh mất nó.
Tuy rằng đã sớm biết người nhặt được khăn tay chính là anh, nhưng khi tận mắt thấy Tô Nghê vẫn cười khổ một tiếng, cảm khái vạn lần.
Hóa ra, nhiều năm trước một chiếc khăn tay đã trói buộc hai người với nhau.
Dịch Trạch Viễn mơ màng sắp ngủ. Tô Nghê cẩn thận giúp anh lau mặt, cởi áo khoác bẩn, nhìn trên áo sơmi có một dấu vết màu đỏ cô do dự một lát vẫn đưa tay qua, cởi cúc áo cho anh.
Vừa đụng tới Dịch Trạch Viễn đã bắt được tay cô.
"Cảnh cáo cô." Đôi mắt anh vẫn nhắm như cũ, phun từ mơ hồ không rõ: "Đừng, đừng CMN nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Tô Nghê cam chịu nghe anh đánh rắm, trực tiếp lật anh trở lại, thành thạo lột áo sơ mi.
Trời tháng tư tuy rằng đã chuyển ấm, nhưng ban đêm vẫn là hơi lạnh. Cơ thể Dịch Trạch Viễn đột nhiên trần trụi trong không khí, một trận khí lạnh đánh úp tới.
Anh không kiên nhẫn tìm chăn khắp nơi, còn không quên hướng về người phụ nữ kia nổi giận: "Da mặt của cô sao lại dày như thế hả."
Sau đó kéo chăn lăn ba vòng, đem chính mình bọc đến kín mít, bưng kín trinh tiết.
Tô Nghê thề, nếu không phải thấy anh say đến bất tỉnh nhân sự thì người đàn ông này nhất định đang nằm ở phòng giải phẫu khoa chỉnh hình.
Cô hít sâu một hơi, mở di động xem, 5 giờ rưỡi sáng.
Trời đã bắt đầu tờ mờ sáng.
Lấy quần áo của Dịch Trạch Viễn ném xuống chân giường rồi giúp anh sửa chăn.
Đứng trước giường nhìn anh một lát, Tô Nghê khom lưng cầm lấy khăn tay nhỏ cho vào túi, lặng lẽ xoay người.
Đóng cửa phòng ngủ, cô bước đi nhẹ nhàng xuống lầu, vừa mở cửa một giọng nói trầm ổn vang lên ở phía sau: "Đợi một lát, Tô Nghê."
.
Buổi sáng 8 giờ 30, ánh mặt trời xuyên qua từng phiến lá chiếu vào phòng.
Dịch Trạch Viễn bị ánh sáng làm chói mắt tỉnh dậy, nhập nhèm mở to mắt, cảm thấy toàn bộ đầu đều muốn nứt ra.
Mơ hồ nhớ lại tối hôm qua, anh gọi một bàn đầy rượu, sau đó một ly rồi một ly muốn ép Tô Nghê hiện thân, nhưng thẳng đến khi ý thức bắt đầu hỗn loạn người phụ nữ kia vẫn không chịu xuất hiện.
Dịch Trạch Viễn dùng sức đấm đấm đầu, vô lực chui vào trong chăn.
Nằm ở trên giường, ký ức mơ hồ sau khi say rượu giống như một đoạn phim ngắn xuất hiện ở trong đầu, một bức rồi một bức hiện lên. Trong lúc hỗn loạn Dịch Trạch Viễn bỗng nhiên nhớ tới cái gì ——
Giống như có người phụ nữ đỡ anh lên xe.
Sau đó còn đỡ anh lên giường...
Trán Dịch Trạch Viễn chảy ra một giọt mồ hôi, lập tức xốc chăn xem ——
Chết tiệt...sao chỉ có một chiếc quần lót?
Đại não anh bắt đầu hoạt động, mơ hồ nhớ lại người phụ nữ kia hình như là hoa hồng nhỏ?
Dịch Trạch Viễn bắt đầu đổ mồ hôi như mưa.
Ba giây sau, anh hướng ngoài cửa kêu to: "Mẹ Trương."
"Mẹ Trương!!!"
Dì Trương từ lầu một chạy lên: "Thiếu gia, cậu tỉnh rồi?"
Dịch Trạch Viễn gấp không chờ nổi: "Ngày hôm qua cháu về bằng cách nào?"
"À, là một cô gái đưa cậu về."
"..."
Hoa hồng nhỏ không chạy.
Dịch Trạch Viễn ngồi trên giường, đường cong cơ bắp được ánh mặt trời chiếu lên một tầng ánh sáng mê người.
Tựa hồ sau khi tỉnh rượu người đàn ông thoạt nhìn càng có một loại mị lực độc đáo.
Dì Trương nhìn đến ngượng ngùng: "Thiếu gia, cậu quần áo mặc vào đi. Cô gái nhà người ta đã tự mình nấu cháo cho cậu, sẽ lên đây ngay thôi."
"Cái gì?" Dịch Trạch Viễn kinh hãi tột độ. "Cô ta vẫn đang ở đây?"
Anh lập tức lùi về trong chăn, tay ở bên ngoài xua xua: "Nhanh bảo cô ta đi đi."
Dì Trương là người phương bắc, tràn đầy lòng nhiệt tình, con người ngay thẳng. Bà biết người trẻ tuổi có đôi khi chính là thiếu một cơ hội, cần người khác thúc đẩy, cho nên tối hôm qua bà mới phải phí tâm tư bảo Tô Nghê ở lại, nhưng hiện tại?
Bà hoàn toàn xem không hiểu, cau mày: "Không phải, cậu đang nói gì vậy thiếu gia..."
Tô Nghê vừa lúc bưng chén cháo đi vào. Dì Trương quay đầu vừa thấy, nói với Dịch Trạch Viễn: "Thiếu gia, cô ấy tới rồi, cậu mau dậy đi."
Bà nói xong cũng thức thời ra khỏi phòng ngủ.
Mông Dịch Trạch Viễn ở trong chăn, làm sao còn dám lộ diện.
Anh hoài nghi bản thân có khả năng đã phản bội lòng trung thành đối với tổ chức. Anh ảo não cực kỳ, nếu có một sợi dây thừng anh có thể sẽ tự sát ngay lập tức.
Tô Nghê đặt chén cháo lên tủ đầu giường, đặt mông ngồi vào giường, đưa tay đẩy đẩy anh.
Dịch Trạch Viễn lập tức dịch sang bên kia giường: "Đừng chạm vào tôi, cô nhanh đi đi."
"Ồ." Tô Nghê nhàn nhạt trả lời: "Được thôi, tôi đi đây."
Dịch Trạch Viễn cảm tạ trời đất vì người phụ nữ này rất có tính tự giác và rất phối hợp, nhưng chỉ vui mừng nửa giây anh lập tức phản ứng lại, giật mình một cái từ trên giường ngồi dậy.
Thấy được bóng dáng rời đi của Tô Nghê.
"Đợi một lát."
Niềm kinh hỉ tựa hồ tới quá nhanh, nhanh đến mức Dịch Trạch Viễn bị làm cho choáng váng, đại não trống rỗng.
Anh có chút không thể tin vào hai mắt và lỗ tai của mình.
Giọng nói này, bóng dáng này...
Rõ ràng chính là thứ anh đã khắc vào trong lòng, ngàn vạn lần nhớ thương.
Tô Nghê xoay người, ánh mắt trong suốt sáng ngời: "Chẳng phải anh bảo em đi sao."
Dịch Trạch Viễn lập tức nói: "Anh rút lại."
"..."
"Anh sai rồi."
Hoàn toàn không có nguyên tắc và điểm mấu chốt, chấp nhận cúi đầu với cô.
Tô Nghê mím môi, quay lại ngồi xuống giường.
Cô bưng cháo, không nhanh không chậm dùng thìa đánh qua, vừa đánh vừa nhẹ nhàng nói: "Biết tối hôm qua anh đã làm những gì không."
Dịch Trạch Viễn nghiêng đầu suy nghĩ: "Đã quên."
"Không sao, em sẽ nhắc anh."
Tô Nghê ngẩng đầu, giọng nói như sợi mỏng uyển uyển: "Mẫu Dạ Xoa, liên quan đếch gì tới cô, da mặt thật dày, đừng tới làm phiền tôi..."
"Ồ, còn có." Cô chỉ vào gương mặt của mình: "Nơi này, hai cái."
Thấy Dịch Trạch Viễn không hé răng, yên tĩnh như gà, Tô Nghê lạnh lùng cười cười:
"A! Không vội, từ từ tới, anh ăn cháo trước đi."
Cô hoạt động mười ngón tay, phát ra từng tiếng răng rắc: "Chờ anh ăn xong, có sức lực rồi chúng ta lại ——"
Lời còn chưa dứt Dịch Trạch Viễn trực tiếp kéo cô qua, xoay người chặn lại: "Không cần."
Giọng nói đầy mê hoặc của người đàn ông: "Hiện tại anh rất khỏe."