"Đừng có ngơ ngẩn ra đó nữa, ta là người."
Bà lão cất giọng cười sang sảng, mái tóc đã bạc trắng nhưng da dẻ lại rất hồng hào, bước đi cũng rất linh hoạt, không có vẻ gì là tuổi già sức yếu cả. Bà bước đến gần, hai người cùng đẩy cái kiệu, cô Ngải mới rút được chân ra.
Bà lão xem một chút rồi nói:
"Chân của cô bị trật khớp rồi. Nếu tin tưởng thì để ta chữa cho cô."
Cô Ngải khẽ gật đầu, rõ ràng là một người xa lạ nhưng linh cảm mách bảo cô, bà lão này không có ý xấu. Bà lão đi trước dẫn đường, cô tập tễnh đi theo sau.
"Đến rồi!"
Hai người dừng lại trước một ngôi miếu. Cô Ngải kinh ngạc:
"Đây... đây là nhà của bà sao?"
Có ai lại đi ở trong miếu chứ? Hơn nữa lại là một ngôi miếu trơ trọi giữa rừng!
"Ta là người quét dọn ở đây. Mà cô đừng hỏi nhiều nữa, mau đi rửa sạch vết thương, tắm rửa sạch sẽ trôi đi quỷ khí trên người cô đã!"
Quỷ khí? Cô là một người vẫn còn sống sờ sờ, trên người cô làm sao lại có quỷ khí? Có khi nào... liên quan đến cái kiệu kỳ quái và bốn cái hình nhân kia...
Bà lão bốc một đống cỏ cây thảo dược gì đấy mà cô Ngải nhìn chẳng hiểu gì, đem đi đun nước và bảo cô tắm bằng nước đó. Cô tắm xong, khuôn mặt ửng hồng, làn da thiếu nữ nõn nà căng bóng, đẹp vô cùng.
Bà lão hít hít hơi nước ấm toả ra trên người cô, cười nói:
"Thơm lắm, đây mới đúng là vợ của Ngài."
"Bà ơi, bà nói ai thế? Con còn chưa có chồng!"
Bà lão cười cười chỉ vào vết bớt hồng hồng như một cánh hoa sen nhỏ trên má cô:
"Chính là cô mà! Ngài đã đánh dấu rồi làm sao ta có thể nhận lầm được!"
Cô Ngải đỏ mặt nhớ lại đêm hôm thầy cô kén rể cho cô, đêm mà cậu Bá Hùng chết không rõ nguyên nhân. Đêm đó cô mơ thấy có một người đàn ông cao lớn, giọng nói rất trầm ấm, nói cái gì đó mà nhận cô làm cô dâu, rồi còn đòi dạy dỗ lại cô nữa! Đáng giận nhất là người đó lại dám nhéo má cô! Sáng hôm sau tỉnh dậy thì trên má cô đã có vết bớt hồng hồng nhỏ xíu này rồi, rửa cách nào cũng không mờ đi nổi.
Người đó rốt cuộc là ai? Là người hay ma chứ?
Cô Ngải đang rối rắm với mớ suy nghĩ về người đàn ông nọ thì "rắc" một tiếng, mặt cô méo xệch, không nhịn được "hức hức" mấy tiếng.
"Đau quá..."
Bà lão nắn lại khớp và băng bó vết thương ngoài da cho cô, vừa làm vừa nói chuyện:
"Cô suýt nữa bị quỷ cưới làm vợ đấy có biết không! Mệnh cách của cô rất đặc biệt, dễ thu hút ma quỷ trêu ghẹo. Thật may mà chuyện hôm nay cô tự xử trí được bọn nó! Nếu đám cưới với quỷ này mà thành, cô trở thành vợ của quỷ, thì Ngài nhà chúng ta lại phải chờ cô đầu thai thêm một kiếp nữa mới cưới được cô..."
"Không ổn rồi, ta phải bẩm với Ngài mau cưới cô trước một bước! Không thể để bông hoa thơm bị thằng khác hái mất!"
Cô Ngải nghe bà lão nói vậy không nhịn được phì cười:
"Bà nói nhiều như vậy, rốt cuộc Ngài nhà bà là ai? Tại sao cứ phải chọn con? Lại còn chờ thêm một kiếp gì chứ? Ngài nhà bà năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Bà lão mất hứng:
"Cô không tin tôi? Thế thì sáng mai cô tự tìm đường về đi!"
"Ơ kìa bà..."
Không phải cô không tin, mà những chuyện bà ấy nói quá kỳ bí, nhất thời cô chưa tiếp thu được. Cô còn rất nhiều thắc mắc muốn hỏi bà lão, ví dụ như thân thế của bà là gì, tại sao lại ở đây một mình, trong một ngôi miếu trơ trọi giữa rừng? Quanh đây chỉ có mỗi bà lão ở, vậy có phải những ngôi mộ vô danh kia là chính bà ấy cắm nhang? Tại sao nơi này lại có nhiều ngôi mộ vô danh như vậy?
Bà lão đi ngủ mất rồi, những thắc mắc của cô Ngải chẳng có ai giải đáp. Vết thương trên người làm cô thấm mệt, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, bà lão đánh thức cô dậy từ rất sớm. Đêm qua nói thế nhưng sáng dậy bà ấy vẫn chỉ đường cho cô.
"Cô vợ của Ngài, cô mau dậy đi! Dậy để còn đi về, nếu không sẽ muộn mất!"
"Làng cô ở hướng đông, cô cứ thẳng hướng mặt trời mọc mà đi. Trên đường đi bất kể là người hay ma, hỏi cái gì cô cũng không được đáp lại, càng tuyệt đối không được ngoảnh đầu lại! Và phải nhớ, cô phải ra khỏi đây trước lúc mặt trời lặn. Bởi nơi đây có rất nhiều kẻ thù của Ngài, chúng biết cô là vợ của Ngài nhất định sẽ làm hại cô."
Cô Ngải bất an gật đầu, nơi này buổi đêm quả thực rất đáng sợ. Vả lại cô cũng phải nhanh trở về nhà, đêm qua quan huyện không đón được cô về, hẳn là đang hành hạ cả nhà cô để xả giận rồi...
Cô băng qua những ngôi mộ, rảo bước thật nhanh hướng về phía mặt trời mọc. Càng đi cô càng thấy không khí thêm âm u, khu rừng này ngoài cây cối um tùm thì cũng chỉ toàn những nấm mồ không tên.