Thị Ngải

Chương 47




Trịnh quận công quỳ sụp xuống trước xác Trịnh Uyển, khóc la thảm thiết. Ai cũng hiểu ông ta khóc cho con gái, nhưng còn "cháu ngoại" nào thì không ai hiểu. Quan phủ đến, biết người chết là quận chúa Trịnh Uyển thân phận không nhỏ thì đen sầm mặt mũi, vụ này căng rồi.

"Tiền bạc tư trang của quận chúa không mất mát cái gì, có thể loại trừ khả năng g.iết người cướp của. Nhưng tư thế chết của quận chúa có hơi kỳ quái, vừa bị treo cổ vừa bị đóng năm phát dao găm trên người: hai tay, hai chân, và một phát giữa trán."

"Xem ra là hung thủ có thù oán với quận chúa rồi." - Quan phủ nói. - "Chẳng hay quận chúa có thù oán với ai không?"

Trịnh quận công nghe vậy thì đỏ mắt nghĩ đến một người, con Thị Ngải, chỉ có thể là nó! Nhưng nó là con hầu của Cảnh Dương, đang đi theo cậu điều tra vụ án ở tít vùng biên giới, làm sao mà chạy về đây để g.iết con gái của ông được chứ?

Ông ta đành cắn răng nói: "Không có."

Đúng lúc này, một người lính của quan phủ chạy đến báo cáo:

"Bẩm quan, đã thẩm vấn tất cả những người có mặt trong nhà trọ đêm qua, trừ một người bỗng nhiên mất tích."

"Mất tích? Là ai? Kẻ này nhiều khả năng chính là hung thủ."

"Là con hầu gái của quận chúa, tên Hồng Ngọc."

"Đi tìm bắt nó về ngay lập tức cho ta!"

Quan phủ quát lớn ra lệnh, rồi quay sang an ủi Trịnh quận công: "Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tóm được hung thủ, cho ngài câu trả lời."



"Con Hồng Ngọc? Sao nó dám? Đúng là đồ vô ơn mà! Con gái ta thương tình nó bơ vơ không nơi nương tựa, thu nhận nó làm hầu gái, không ngờ nó dám phản bội g.iết chủ như vậy!"

Lính đi tìm người thì rất nhanh đã quay về: "Bẩm quan, đã tìm thấy Hồng Ngọc, nhưng... nhưng..."

"Nhưng cái gì?" - Quan cáu nhặng lên.

"Nhưng... ả đã chết rồi! Chết đuối ngoài sông, chúng thuộc hạ đã vớt xác đem về đây!"

Tất cả mọi người vây quanh xem cái xác chết đuối kia, Trịnh quận công nhìn cái xác, sắc mặt khó coi: "Đúng là nó, con Hồng Ngọc."

"Nhưng một đứa bị điên như nó mà lại làm được chuyện treo cổ rồi đóng găm xác lên tường như thế này là quá hoang đường, nó nhất định có đồng phạm!"

Trịnh quận công gắt um lên, ông ta đắn đo mãi không biết có nên kể chuyện Trịnh Uyển đang mang thai đứa con của Cảnh Dương không, và cả chuyện mấy ngày nay ả cứ hùng hổ đòi đi tìm đạo sĩ nữa.

"Chuyện này cần điều tra thêm, trước hết chúng ta nên đưa quận chúa xuống, để thế này rất khó coi."

Người của quan phủ gỡ xác Trịnh Uyển xuống, sau khi gỡ được rồi thì ai cũng tái mặt hít vào một ngụm khí lạnh:

"Nhìn kìa, cái gì trông lạ thế? Cứ như bùa ngải gì vậy!"



Trên tường, có năm vết dao găm ứng với năm vị trí Trịnh Uyển bị dao găm vào xác: đầu, hai tay, hai chân. Năm vị trí đó được nối với nhau bởi những nét vẽ bằng máu, tạo thành hình ngôi sao. Bao ngoài ngôi sao còn có một đường tròn đi qua năm điểm, hiểu đơn giản là một cái hình tròn có hình ngôi sao ở giữa, tất cả các nét vẽ đều bằng máu.

Khi nãy xác ả vẫn còn bị đóng trên tường, thân thể toàn vết máu vương vãi nên chưa ai nhìn ra mấy nét vẽ kỳ quái này. Bây giờ gỡ xác xuống rồi mới thấy rõ, thoạt nhìn qua quả là giống bùa ngải.

Đến đây Trịnh quận công không nhịn nổi nữa, ông ta kêu lên: "Mấy ngày nay con gái ta luôn đi tìm đạo sĩ không biết để làm gì, liệu có liên quan..."

Quan phủ nghe vậy thì tái mét mặt: "Quận công, xin ngài ăn nói cẩn thận! Thánh thượng ghét nhất là mấy trò bùa ngải, đạo sĩ, ngài không thấy Cảnh Dương trạng nguyên còn đang đi điều tra một tên đạo sĩ khét tiếng hại người đấy sao? Thân là con gái mệnh quan triều đình mà dám qua lại với đạo sĩ, tội này nặng thì tru di..."

"Đừng nói nữa, là ta già rồi ăn nói hồ đồ thôi!" - Trịnh quận công sợ hãi lập tức bịt miệng quan phủ lại.

"Bẩm quan, cái hình ngôi sao vẽ bằng máu kia nếu mà liên quan đến đạo sĩ thật, chúng ta có nên điều tra tiếp..."

Thuộc hạ thấp giọng bàn bạc với quan phủ, ông ta trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: "Bỏ đi, dính dáng đến đạo sĩ là rất phức tạp, lại còn nguy hiểm nữa! Mấy vụ này chỉ có trạng nguyên Cảnh Dương là dám điều tra thôi, ta không nên động vào thì sẽ được yên cái thân!"

Rồi quan phủ quay ra nói nhỏ với Trịnh quận công: "Vụ này quận chúa đi tìm đạo sĩ là sai rồi, ngài phải giấu nhẹm chuyện này đi, nếu không gia tộc sẽ gặp hoạ. Ta sẽ kết luận là con hầu Hồng Ngọc g.iết chủ khép lại vụ án này, ngài thấy thế nào?"

Giữa một đứa con gái dại dột và an nguy của cả gia tộc, Trịnh quận công ấm ức lắm nhưng vẫn phải chọn cái lợi ích hơn, ông ta đen mặt gật đầu đồng ý.

Cô Hồng Ngọc được đưa về nhà trả cho cha mẹ, bà Hai nhìn thấy đứa con gái khi đi vẫn còn lành lặn mà khi về chỉ còn là một cái xác lạnh ngắt, đã thế còn bị quan phủ quy cho là hung thủ g.iết người, bà khóc lên khóc xuống:

"Ới con ơi là con, sao lại ra nông nỗi này hả con? Rõ ràng khi đi là hai chị em đi cùng nhau, sao khi về lại chỉ có một mình con thui thủi lạnh lẽo như thế này!"