Thị Ngải

Chương 42: Giao chiến




"Keng!"

Âm thanh kim loại va vào nhau chói tai vang lên, người chưa đấu mà kiếm đã tự vọt lên đấu với nhau trước. Nguồn cơn xuất phát từ thanh tà kiếm, từ xưa đến giờ nó chưa một lần nào đánh thắng nổi chính kiếm, vì có linh tính như con người nên nó hận chính kiếm vô cùng.

"Keng, keng", hai thanh kiếm vờn nhau qua lại, ánh sáng loe loé trong đêm. Nếu nói chủ nào tớ nấy thì rất đúng với hai thanh kiếm này, tà kiếm của Sa Hãn đang ra đòn so chiêu thì bất ngờ đổi hướng một cách xảo quyệt, quay mũi kiếm nhằm thẳng Cảnh Dương mà đâm tới.

"Keng" một tiếng toé lửa, chính kiếm như một con thoi lao tới cản đòn của tà kiếm, theo cái toé lửa đó, tà kiếm bị hất bay ra xa, cắm xuống đất ngay dưới chân Sa Hãn. Trên lưỡi kiếm bỗng chảy ra rất nhiều máu đỏ, còn có tiếng khóc ai oán như của âm hồn nào vang lên phát ra từ thanh kiếm.

"Kiếm mà cũng biết ăn vạ ư?"

Tôn Túc Tử đứng một bên nghĩ thầm, chỉ dám nghĩ thôi chứ lão cũng không dám nói ra miệng. Tên Sa Hãn này rất khó kiểm soát, nếu để hắn tức giận trở mặt thành thù thì không có lợi cho lão.

Chính kiếm sau khi cho tà kiếm một "cái tát" cảnh cáo thì cũng ngoan ngoãn bay về nằm gọn gàng trong tay Cảnh Dương. Mới chiêu đầu so kiếm thôi mà đã thua, Sa Hãn mất mặt, tức phát rồ, hắn nhổ tà kiếm dưới đất lên rồi gào lớn, lao thẳng về phía Cảnh Dương:

"Ngươi dám sỉ nhục ta!!!"

Lưỡi kiếm phản chiếu ánh trăng loang loáng trong đêm, chẳng biết từ bao giờ mà đất trời đã nổi cơn giông tố, bão cát gió bụi cuồn cuộn tung bay. Cảnh Dương và Sa Hãn hết đánh nhau dưới đất lại chuyển sang đánh trên không. Dưới đất bây giờ trở thành cuộc chiến giữa âm binh và binh sống.

Tôn Túc Tử cười xảo trá chỉ huy âm binh xông lên. Bên phía Cảnh Dương chỉ có hai mươi người, nhưng đều là những dũng sĩ từng vào sinh ra tử. Đêm nay dự đoán trước là một đêm đẫm máu, Cảnh Dương đã cho cô Ngải uống thảo dược tác dụng an thần khiến cô chìm vào giấc ngủ. Hoàng Khải ở lại bảo vệ cô, còn hai mươi người lính sẵn sàng ra trận.

Tuy họ không nhìn thấy âm binh, nhưng cậu Cảnh Dương đã dặn hãy nhìn xuống đất. Nếu thấy lá cây dưới đất chuyển động tức là âm binh đang đi qua chỗ đó. Hai mươi người, tính ra mỗi người đấu với năm âm binh, hai mươi người dàn thành hàng ngang, trên tay mỗi người cầm một quả pháo.

"Đoàng, đoàng, đoàng..."

Hai mươi người lính đồng loạt bắn pháo vào những chỗ âm binh đi qua. Họ ra tay quá nhanh, vì trời tối nên Tôn Túc Tử nhìn không rõ thứ vũ khí họ cầm trên tay là gì. Chỉ đến khi tiếng nổ phát lên hắn mới nhận ra đó là pháo, mặt hắn biến sắc.

Âm binh sợ các loại vũ khí chiến tranh, điển hình là pháo. Hai mươi phát pháo khiến âm binh của Tôn Túc Tử sợ hãi thụt lùi hết về sau, nhưng nhiêu đó vẫn chưa phải là hết, bên phía Cảnh Dương lại tiếp tục bắn pháo, bắn liên tục, dường như đã có sự chuẩn bị trước.



Những tên âm binh bị bắn trúng đều kêu lên đau đớn rồi tan biến mất, loáng cái đoàn binh đông đúc đã vơi mất gần nửa. Âm binh của Tôn Túc Tử đứng theo hàng lối, bắn một phát là đi luôn một hàng. Hắn tức điên lên, điều khiển âm binh đi loạn xạ không theo hàng lối gì cả để bên phía Cảnh Dương khó mà bắn trúng.

Cách này có hiệu quả vì lính của Cảnh Dương không thể nhìn thấy âm binh của hắn. Pháo thì sắp hết mà tỉ lệ bắn trúng không như ban đầu, đoàn âm binh đang dần lấy lại lợi thế, xông về phía đoàn binh sống.

"Ồn ào quá... bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Động tĩnh bên ngoài quá lớn làm cô Ngải tỉnh dậy. Mở mắt ra, cô thấy Hoàng Khải đứng ở cửa lều, cứ đi đi lại lại, nét mặt căng thẳng.

"Hoàng Khải, nửa đêm sao anh lại đứng ở cửa lều tôi vậy? Anh có chuyện gì à?"

"Ối, cô Ngải, sao cô đã dậy rồi?"

Hoàng Khải hốt hoảng vội ngăn cô lại, dùng thân mình che chắn không để cô nhìn thấy cảnh tượng máu tanh bên ngoài. Nhưng cảnh tượng náo loạn như vậy làm sao mà giấu được, chưa kể cô Ngải có thể nhìn thấy ma, cô đã thấy một đám âm binh đang hung hãn xông về phía này.

"Cẩn thận, bên trái có!"

Cô hét lên thất thanh nhắc nhở một người lính gần đó. Anh ta giật mình vội bắn pháo về phía bên trái, tức thì tên âm binh đang giơ tay chuẩn bị bóp cổ người lính bị bắn tung ra xa, tan biến thành cát bụi.

"Cô Ngải, cô có thể nhìn thấy... ma sao?"

Hoàng Khải kinh sợ nhìn cô chằm chằm, không nhận ra có một tên âm binh khác đã nhào đến đây toan giơ tay bóp cổ anh.

"Kìa, cẩn thận!"

Cô Ngải vội kéo Hoàng Khải tránh khỏi tên âm binh nọ, cứu anh một mạng. Hoàng Khải thoát chết trong gang tấc, nhanh tay chộp lấy một quả pháo bắn về phía tên đó.

"Cô... đúng là khiến người ta phải ngạc nhiên." – Ánh mắt Hoàng Khải nhìn cô ngoài ái mộ ra còn có sự kính nể, không hổ là người con gái Cảnh Dương chọn.