Thèm Thương

Chương 62: Mạnh đình, tôi nóng!




“An Ninh, lâu rồi không trò chuyện đàng hoàng. Nếu em chấp nhận cùng tôi đi ăn tối, tôi sẽ nhường khu đất đó lại. Chắc chắn em sẽ lập được công.”

“Vãn Mạnh Đình, định dùng tiền tài mua tôi sao?” Cô ngước nhìn hắn, tỏ ý chán ghét.

Vãn Mạnh Đình biết mình đã không khéo nói, nên đành sửa lời:

“Không, tôi chỉ là muốn cùng em ăn một bữa cơm.”

Ăn cơm sao? Trước đây chẳng phải đã từng ăn chung sao? Hắn ta không chán à?

“Tôi không muốn ăn cơm cùng anh, tránh ra!” Dứt lời An Ninh đẩy Vãn Mạnh Đình sang một bên. Khi lướt qua người hắn, hắn nhận ra được hơi thở có phần gấp gáp của cô.

An Ninh đi được mấy bước thì chóng mặt, va phải cạnh bàn, làm ngã mấy ly rượu. Cả một đám người tụ lại, có cả Mạnh Đình.

“Em có sao không?” Mạnh Đình hỏi

Cô khẽ lắc đầu, cố gắng bình tĩnh. Nhưng trong người cô thật sự có điểm bất thường.

“Cô bị sao vậy? Hay để tôi đưa cô về khách sạn trước?” Gã đồng nghiệp hỏi.

Trần Lập sợ không khí buổi tiệc lại bị phá vỡ, nên lập tức kêu gã ta đưa An Ninh về.

Mạnh Đình định ngăn cản, nhưng lại không tiện, đành gọi điện cho người theo dõi để ý kĩ.

Lúc An Ninh được gã đồng nghiệp đỡ lên xe chở về, Mạnh Đình nhận ra mặt cô có hơi đỏ. Nhưng rõ ràng, từ lúc đầu đến giờ hắn luôn quan sát cô, An Ninh chỉ uống mỗi một ly rượu, thật sự khó mà say đến mức đỏ mặt.

Suy nghĩ khó hiểu đó đang vây lấy hắn thì Trần Lập lại mời rượu.

“Chủ tịch Vãn mời.”

Mạnh Đình đáp lễ.

Đợi đến một lúc sau, tầm hơn mười phút, Mạnh Đình không yên tâm nên gọi cho người theo dõi An Ninh.

“Tình hình thế nào?”

“Tôi thấy cô ấy có vẻ không ổn, ngay cả xuống xe cũng đi không nổi nữa.” Người nọ báo cáo.

“Thật sao? Vậy tên kia ôm cô ấy à?”

“Phải, bọn họ vừa cùng nhau lên khách sạn.”

Mạnh Đình nghe đến đây không kịp nhấn nút tắt máy đã vội vàng bỏ ra ngoài. Trần Lập thấy lại can ngăn để hỏi:

“Có chuyện gì mà gấp gáp bỏ về vậy?”

“Tôi có việc gấp cần xử lí, xin thứ lỗi!”

Mạnh Đình lập tức lái xe đến địa chỉ khách sạn An Ninh ở.

Lúc này, hai chân An Ninh đã nhũng ra, không thể đứng được. Tên đồng nghiệp đưa cô về phòng, đặt lên giường.

An Ninh đạp loạn, cả cơ thể nóng chẳng chịu được. Cô nhăn mặt, thở gấp càng lúc càng khó chịu.

Tên nọ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, lại từ từ trượt dài xuống ngực. An Ninh cảm thấy đỡ nóng hơn khi có người chạm vào mình. Nhưng một chút ý thức còn sót lại, cô biết mình đã rơi vào tình cảnh gì.

Huống hồ kế bên An Ninh là con gái An Nhiên đang ngủ say. An Ninh tuyệt đối phải tỉnh táo. Cô dùng sức đẩy gã ra ta, yếu ớt nói:

“Anh mau đi ra, đi ra ngoài…”

“Em yêu, anh đang chuẩn bị nhập tiệc, tại sao lại phải ra ngoài?” Gã cúi xuống hôn cổ An Ninh, làm ra chuyện đồi bại đáng hận.

Cô dùng hết sức vùng vẫy, cuối cùng lại té lăn xuống sàn. Cả cơ thể vừa nóng lại vừa đau. An Ninh nhăn mặt đến đáng thương, sợ hãi hình bóng của kẻ đó đang đến gần.

Gã tức giận, nắm tóc An Ninh mắng:

“Con quỷ cái, tao nhẹ nhàng mày đâu có muốn. Mày muốn mạnh bạo chứ gì?”

Dứt lời hắn kéo An Ninh lên lại giường. Gã dùng lực mạnh hơn, đầu An Ninh càng đau hơn, đau như búa bổ.

Vì có tiếng quát lớn An Nhiên ngủ bên cạnh giật mình khóc lớn.

“Mẹ… mẹ… hu hu…”

Nghe tiếng con khóc, An Ninh cũng chỉ biết khóc theo. Ý chí ngay lúc này cũng chẳng còn lại bao nhiêu khi sức lực đã dần mất hết do tác dụng của xuân dược. An Ninh chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng.

“Buông ra… Nhiên Nhiên… nhắm nhắm mắt.”

Cô dùng phần sức còn lại để nói với con của mình. Cô không muốn Nhiên Nhiên đáng yêu phải nhìn thấy cảnh tượng khốn nạn, khủng khiếp này.

Tên nọ bất chấp tiếng khóc của đứa bé và cả lời mắng chửi cho đến van xin của An Ninh. Hắn ta hôn sâu vào hõm vai, đôi tay dơ bẩn mò mẫm cơ thể An Ninh.

Ngay tại thời điểm Ninh bất lực chỉ có thể khóc thì có tiếng đập cửa. Cổ gã ta bị nắm lấy, kéo ra khỏi cơ thể An Ninh, lập tức lại bị đá một cú thật mạnh va vào tường.

“Mẹ nó, thằng khốn. Mất dạy, mày dám đụng đến vợ tao.” Mạnh Đình xông vào đấm tên đó đến mức máu me đầy mặt, khiến tên nọ phải quỳ xuống xin tha.

Nhưng Vãn Mạnh Đình không dừng lại, hắn như kẻ điên cảm thấy chẳng gì có thể khỏa lấp cơn giận dữ, hơn thế nữa, càng là nỗi đau trong lòng hắn. Mạnh Đình vừa đánh vừa chửi:

“Thằng chó, tao thề tao sẽ giết mày.”

“Chết tiệt!”

Mạnh Đình đánh một lúc, tên kia ngất xỉu, gục bên dưới nền gạch. Mạnh Đình còn chưa định thần được, đứng tại chỗ nhìn tên vừa có ý định muốn làm chuyện đồi bại với An Ninh. Đôi mắt ấy, thật sự đáng sợ như thể sẽ ăn tươi, nuốt sống kẻ trước mặt.

Vãn Mạnh Đình chỉ bình tĩnh hơn khi nghe được tiếng khóc và hai mẹ con An Ninh. Hắn quay lại, An Ninh thở dốc đầy yếu ớt nhưng vẫn cố ôm An Nhiên vào lòng.

“An Ninh, em bị sao vậy? Nói tôi nghe!”

“Mạnh Đình, tôi… tôi nóng quá.”