Thèm Thương

Chương 56: Mày nói gì?




“Anh hai… An Ninh…”

Mạnh Đàm muốn thốt ra rồi lại thôi, nuốt vào những gì muốn nói vào bên trong.

Người mẹ đứng kế bên thấy con mình liên tục gọi tên người phụ nữ đó mà lòng đau như cắt.

Bởi vì chính bà ta cũng là người ngăn cản hắn đến với An Ninh, nhưng lại không ngờ Mạnh Đình si tình đến vậy.

“Mạnh Đàm, con nói An Ninh như nào?” Mẹ cậu khó hiểu quay sang hỏi. Lúc này Mạnh Đình vẫn chưa tỉnh.

Cậu lắc đầu, khẽ nói:

“Không có gì, con chỉ muốn nói An Ninh đã chết rồi!”

“Cô ta chết rồi sao?” Bà ấy bất ngờ hỏi, không nghĩ mới một thời gian ngắn như vậy mà An Ninh đã ra đi.

Mạnh Đàm gật đầu, không nói gì.

Bà ấy lại tiếp tục hỏi:

“Vì lí do gì?”

“Bị xe tông.” Mạnh Đàm đáp.

“Thôi, cô lựa lời mà khuyên nhủ nó. Mẹ cũng không biết tính sao. Chuyện ở công ty đã có ba nó lo tiếp, nhưng cái mãi như vậy không phải cách đâu con.” Bà ấy tỏ ý lo lắng.

Mạnh Đàm vẫn chưa dứt khỏi sự khó chịu của bản thân, tâm trí như người mất hồn.

Qua ngày hôm đó, Mạnh Đình tỉnh lại, không la hét hay điên cuồng như những gì người ta sẽ nghĩ về hắn. Vãn Mạnh Đình im lặng, không ăn, không uống. Phải đợi đến mẹ hắn lên khóc một trận thì hắn mới chịu ăn.

Nhưng đó không phải cách, nếu cứ như vậy e là bà ấy sẽ cạn nước mắt mà mù mất.

Vật vã cũng một tháng trôi qua. Hắn đã có dấu hiệu tốt hơn, tuy nhiên cơ thể còn suy nhược, cần theo dõi một thời gian, sau đó sẽ tiến hành trị liệu.

Tuy vậy, Mạnh Đình sống có khác chi người đã chết. Hắn không màng đến cơ ngơi tự mình dựng nên, cũng chẳng để ý đến sức khỏe. Suy nghĩ của hắn giờ vẫn miên man với những hồi ức trước kia.

Ngay cả tiếp nhận trị liệu hắn cũng không. Mạnh Đình cảm thấy đây chính là quả báo của hắn, bản thân nên thành thật nhận lãnh.

Tự trách, chính là những gì hắn nghĩ đến trong suốt những ngày tháng bị bệnh.

Mạnh Đàm nhìn anh trai như vậy, rất khó xử. Chẳng lẽ lại để Mạnh Đình từ từ mất đi ý chí và tàn phế vĩnh viễn sao?

Cậu… không thể làm như vậy. Nhưng nếu nói ra sự thật, đứa con kia… và cả An Ninh nữa. Mọi chuyện rồi sẽ rối ren lên cho mà xem.

Vãn Mạnh Đàm chưa có can đảm để làm điều đó. Mỗi ngày hắn dằn vặt bản thân nào có thua gì Mạnh Đình dằn vặt chính mình.

Nhìn cảnh Mạnh Đình u uất mỗi ngày, nằm trên giường không đi lại, đôi lúc còn thấy vài vết lở trên chân của hắn. Mạnh Đàm xót thương chứ!

Anh hai - người luôn dành tất cả điều tốt đẹp cho cậu. Đến cuối cùng, cậu lại đáp trả hắn bằng sự tranh giành, dối gạt. Mạnh Đàm nên cảm thấy tội lỗi bởi vì tin tức mình tung ra đã khiến Mạnh Đình mất khống chế, dẫn đến tai nạn.

Suy nghĩ rất nhiều, Vãn Mạnh Đàm không thể vô tình như vậy được.

Cuối cùng, hắn quyết định đến gặp Mạnh Đình.

“Anh hai…” Mạnh Đàm gọi.

Vãn Mạnh Đình nhìn thẳng về phía trước, gương mặt lạnh tanh, chẳng hề để ý đến cậu. Mạnh Đàm cũng hiểu, trong thâm tâm có lẽ anh trai vẫn có phần giận mình.

Không dám trách cứ, cậu lại nói:

“Em xin lỗi! Nhưng anh… anh có thể vì ba mẹ mà tiếp nhận trị liệu, đừng bỏ bê bản thân mình như vậy được không?”

Vãn Mạnh Đình vẫn cứ vậy, im lặng và lạnh tanh.

“Anh hai… làm ơn mà! Đừng im lặng với em, em không thể chịu đựng được đâu!” Hắn hét lên, đầy bất lực. Tội lỗi ùa đến, quả thật cậu không chịu được, dù chỉ là một giây một phút.

Mạnh Đình quay lại nhìn hắn, với cái nhếch mép có vẻ yếu ớt. Hắn nói ra từng chữ đầy nặng nề:

“Lúc làm chuyện có lỗi với anh, mày có bao giờ nghĩ đến kết cục này chưa?”

Nếu đã sợ tình cảm anh em tan vỡ thì vốn không nên làm ra những chuyện như vậy. Rõ ràng biết An Ninh từ đầu đến cuối là người của hắn, lại còn dám để mắt.

“Em… em chưa từng nghĩ đến anh có thể yêu An Ninh đến như vậy!” Cậu ấp úng nói, đầy hổ thẹn. Thứ khiến hắn hổ thẹn hơn, chính là bản thân cố tình giành giật, đến cuối cùng lại vì sợ hãi mà cho cô đi. Chính bản thân mình là người hèn kém lại còn bất chấp tình cảm anh em.

Vãn Mạnh Đình cười khẩy, chậm rãi nói:

“Cuộc đời anh, lo cho mày, sợ mày thua thiệt. Anh nhường mày, cũng cảnh báo mày né An Ninh ra. Vậy mà mày biết vẫn cố phạm.”

Nếu không phải Mạnh Đàm giúp đỡ cho An Ninh bỏ đi, liệu An Ninh có xảy ra chuyện đáng tiếc đó không?

Mạnh Đình nghĩ chắc là không!

Cũng bởi lẽ đó, hắn không ngừng trách mình chưa đủ cẩn thận. Lại trách em trai quá mức vô tình. Trách An Ninh không nhìn ra được tình cảm của hắn.

Mạnh Đàm vốn luôn muốn trốn tránh những lời này. Khi nó thốt ra, giống như mũi tên trực tiếp đâm vào trái tim đen của cậu.

“Anh hai… nếu em nói, nếu em nói An Ninh vẫn chưa chết, anh sẽ tha thứ cho em mà phải không?”

Vãn Mạnh Đình mở to mắt, nhìn thẳng vào mặt Mạnh Đàm. Trong đôi mắt ánh lên sự hi vọng, dẫu cho có mỏng manh đến thế nào.

“Mày nói gì?” Hắn hỏi.