Thèm Thương

Chương 52: Tuyệt vọng




Giọt nước mắt rơi, cũng là lúc hắn biết mình mất đi An Ninh. Không còn sự ràng buộc gì ở đây.

Trong phút chốc, tất cả như sụp đổ, hắn cảm thấy mình đã mất đi tất cả. Mất đi tình cảm gia đình chỉ vì một người phụ nữ, và giờ đây hắn cũng mất đi người phụ nữ ấy.

Cái thai đó… là của Mạnh Đàm. Hắn không còn cách nào khác, thật sự không còn nữa.

Lúc biết tin cô có thai, hắn đã rất vui sướng. Hắn nghĩ mình và cô có thể bồi đắp nhờ đứa bé ấy. Nhưng chính cô đã bóp chết niềm hi vọng mới chớm nở đó.

Vãn Mạnh Đình đứng chết chân tại chỗ, đôi mắt thất thần nhìn sân khấu có chứa tên của cặp đôi trẻ… đã li tan.

Người dự tiệc dần rời đi, Hạ Nhiên và Mạnh Đàm cũng rời đi.

Mấy chốc nơi đó chỉ còn mỗi hắn mà thôi.

Hắn tiến lên, cầm bó hoa cưới lăn lóc trên nền. Hắn nhớ, lần đó bọn họ đọc sách cùng nhau, An Ninh nói cô thích cúc nút áo. Loài hoa nhỏ nhắn, màu sắc rất đẹp. Cô từng nói:

Lá xanh đi cùng với hoa màu hồng là đẹp nhất.

Mạnh Đình nhớ từng chữ. Ngày hôm nay, hắn đã kì công chuẩn bị cho cô, lựa ra những đóa hoa to và đều nhau. Tất cả kết thành một bó hoa, đẹp đẽ và bắt mắt. Nhưng tiếc thay, người cầm nó không phải cô.

Vãn Mạnh Đình tuy độc đoán và tự cao nhưng hắn rất quan tâm người khác. An Ninh từng nói gì, hắn đều nhớ rất rõ. Bởi vì hắn đã đặt cô vào vị trí trong lòng mình, có lẽ đã từ rất lâu.

Cầm bó hoa đi đến nhìn cưới của bọn họ. Gương mặt An Ninh rất xinh đẹp, cũng rất đáng hận.

Hắn ném bó hoa vào mặt cô, hình cưới ngã ra đất. Vãn Mạnh Đình không còn để ý gì nữa, hắn ngồi bệt xuống đất, ôm đầu đầy đớn đau và tuyệt vọng.

Nếu người đó không phải cô, nếu kẻ kia không phải em trai hắn, có lẽ Vãn Mạnh Đình đã không đau đớn như vậy.

Thông tin chủ tịch Vãn kết hôn với cô gái thấp kém đã chưa hạ nhiệt, thì tin cô dâu của chủ tịch Vãn bỏ trốn còn nóng hơn bao giờ hết.

Mặt mũi của hắn, chẳng còn gì nữa. Những hình ảnh điên cuồng, bất lực của hắn được chụp lại, hiện diện ở rất nhiều trang báo mạng.

Mấy chốc cổ phiếu công ty của hắn xuống dốc trầm trọng, đến mức có nhiều cổ đông tuyên bố rút lui. Vãn Mạnh Đình lại mất tăm chẳng ai biết hắn ở đâu. Công ty chỉ trong một ngày mà gà bay chó chạy.

“An Ninh, em đã nói gì với Mạnh Đình vậy?” Mạnh Đàm hỏi.

Trước mắt hắn là An Ninh và Hạ Nhiên nữa.

Trông cô lạ lẫm, khác trước đây rất nhiều. Chậm rãi, không biểu lộ cảm xúc gì. An Ninh chỉ nhẹ giọng đáp:

“Tôi nói với anh ta tôi mang thai. Nhưng đó là con của anh.”

Mạnh Đàm sốc đến mức không nói nên lời. Bởi vì hắn không ngờ được đến chuyện này.

Nhưng có lẽ người nên bất ngờ hơn chính là Hạ Nhiên. Bởi vì cô biết, cái thai đó thật sự chẳng phải của Mạnh Đàm.

Nhưng An Ninh chưa cho cô nói, cô cũng chỉ biết cúi đầu im lặng. Trong âm mưu này, Hạ Nhiên chỉ là một con cờ bị Mạnh Đàm sai khiến, một phần nữa phải kể đến ân tình với An Ninh.

Cô quyết định dựa theo kế hoạch của Mạnh Đàm và An Ninh đã đặt ra và làm theo. Ngày đó An Ninh gọi cho Mạnh Đàm, bọn họ đã vạch ra kế hoạch giải cứu. Tuy nhiên việc An Ninh gọi để nói cho Mạnh Đình chuyện mang thai thì chẳng ai biết cả.

Từ lúc phát hiện mình mang thai, An Ninh đã muốn để hắn phải đau khổ, anh em tranh giành nhau. Nhưng điều cô không ngờ là Vãn Mạnh Đình lại muốn cưới mình. Mượn chuyện này, cô lại cho hắn một vố đau điếng.

“An Ninh, thật không? Cái thai đó của anh sao? Đáng lí phải của anh Mạnh Đình chứ!” Mạnh Đàm vừa bất ngờ lại vừa sợ hãi.

Cô khẽ gật đầu, nói:

“Phải, là của anh, nhưng tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm. Hạ Nhiên ra ngoài đi, để chị nói chuyện riêng với Mạnh Đàm.”

Hạ Nhiên lưu luyến nhìn hai người rồi cũng rời đi, nhưng tâm trạng lại vô cùng rối bời.

Cô tiếp tục nói:

“Anh đưa tôi một số tiền, tôi tự mình sinh con.”

Vãn Mạnh Đàm bối rối. Cậu yêu cô, nhưng không hiểu sao nghe đến việc cô đã có con với mình, cậu lại rất hoảng sợ và có phần bài xích. Cậu sợ khi phải đối diện với những gì mà Mạnh Đình đã từng chịu trước đó, với ba mẹ và cả dư luận. Cậu là người thừa kế duy nhất, cậu không thể…

“Anh… anh không nên để em chịu đựng một mình.” Chung quy, cậu có chút gì đó không nỡ, nhưng có lẽ đó là sự sỉ diện duy nhất của bản thân mà Mạnh Đàm muốn níu giữ.

“Không cần, anh đưa tôi một số tiền, chúng ta sẽ như không nợ nhau.”

Mạnh Đàm chần chừ, gật đầu. Hắn nghĩ mình không đủ sức để đối đầu và chọn cách dừng lại tại đây. Mặc cho những gì trước kia đã giúp đỡ cho cô.

“Tôi còn có một yêu cầu… hãy tung tin rằng tôi đã chết. Chấm dứt tất cả, tôi sẽ đi thật xa.”