Thèm Thương

Chương 34: Chết tiệt!




“Em và thằng khốn đó bày mưu hại tôi có phải không?”

An Ninh đang nằm bị kéo dậy vẫn còn chưa hiểu chuyện gì. Cô ngơ ngác nhìn hắn, hỏi:

“Anh đang muốn điên gì nữa?”

Hắn ném điện thoại vào người An Ninh, cô cầm lấy nhìn vào màn hình. Đọc xong tin đó vẻ mặt cô cũng sốc không thua gì hắn.

“Đóng kịch đủ chưa? Em làm tôi mãn nhãn thật đấy!”

“Tôi không có.” Bác bỏ những gì mình không làm, cô đang làm điều đó.

Nhưng dù có nói thế nào hắn cũng không tin. Tại sao lại trùng hợp như vậy? Tại sao cô lại trùng hợp xuất hiện cùng Tạ Nhan, rồi lại gây ra sự việc này khiến hắn phải dính bẫy? Rõ ràng, sự việc không phải tự nhiên xảy ra.

“Bỏ trốn, rồi quay lại trả thù tôi sao? Em cao tay thật đấy.”

Cô đứng đối diện hắn, nhưng lại không thể nào đối diện được sự thật trong con người hắn. Cô không có, không có làm. Cũng bởi vì hắn lôi cô đến đây mà số tiền một tỷ rưỡi kia đã biến mất, bao nhiêu công sức chịu đựng nhục mạ cũng tan tành, thử hỏi, người nên trách là ai đây? Giờ đây còn bị hắn đổ oan, cô không chịu đựng được, đáp trả:

“Ai bảo anh lo chuyện bao đồng làm gì? Ai bảo anh ôm tôi để bị chụp lén? Tôi bảo anh sao? Tại anh mà bao nhiêu công sức chịu đựng của tôi đổ xuống biển hết rồi. Tôi không trách thì anh trách là cái quái gì?”

Chết tiệt!

Mạnh Đình nắm chặt nắm tay, mạnh mẽ đấm vào tường, vang lên âm thanh của khớp tay đang gào khóc.

“Mẹ nói, em muốn ở bên thằng chó đó lắm phải không?”

“Phải, tôi muốn ở bên hắn đấy, thì sao? Thả tôi ra đi.” Cô không nhịn gì cả, cãi tay đôi với hắn.

Cô phải về, chịu đựng thêm hai ngày nữa cô mới có tiền trả nợ, không thì gia đình của cô sẽ tan nát. Tuy họ gây nợ nần làm gánh nặng cho An Ninh, nhưng cô vẫn chưa bao giờ muốn họ biến mất. Nếu ở đây, An Ninh xem như mất trắng, mất tất cả.

Đối diện ý muốn rời đi này, Mạnh Đình đương nhiên không chấp nhận. Hắn không thể để bọn họ cá mè một lứa, càng không cho mục đích của hai người họ thành hiện thực.

“Tôi nói cho em biết, mới rời đi sao? Nằm mơ! Kể từ hôm nay, em sẽ là thứ đồ vật được tôi nuôi trong căn nhà này. Đừng mộng tưởng có thể cùng thằng khốn Tạ Nhan cá mè một lứa, hại được tôi rồi sống hạnh phúc bên nhau.”

Dứt lời, hắn bỏ đi mà không thèm chú ý đến An Ninh muốn nói gì.

“Tôi nghe đây, cho người liên hệ gỡ bài xuống cho tôi. Ngay lập tức.”

“Vâng, vâng bên em lập tức làm ngay.”

Tắt máy, cuộc gọi khác lại đến. Mạnh Đình nhìn số điện thoại, trong lòng khẽ thở dài.

“Ba đây, con giải thích đi.” Ba của Mạnh Đình bên nước ngoài gọi về hỏi.

“Thưa ba, con sẽ xử lí nó triệt để.” Hắn đáp lại.

“Ba kêu con giải thích.” Giọng nói ở đầu dây bên kia đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Mạnh Đình hiểu được ba mình đang rất giận, hắn nói:

“Thưa ba, mọi chuyện chỉ là bịa đặt, không phải sự thật.”

“Vậy những tấm ảnh đó là sao?”

“Lúc đó…” Hắn không biết phải giải thích thế nào. Ba là người hắn kính trọng và có cả nể sợ nữa. Hắn chưa bao giờ dám cãi lời ông ấy, kể cả nói dối cũng chưa từng. Vì vậy, đối diện với sự việc này hắn rất muốn nói dối nhưng khi mở miệng lại chẳng có can đảm.

“Con muốn bao nuôi, thỏa mãn bao nhiêu ba không cấm. Tại sao lại để mất kiểm soát như vậy?”

“Con xin lỗi!” Hắn nhẹ giọng.

“Con còn nhớ bài học đầu tiên mình đã từng học không?” Ông ấy hỏi.

“Thưa ba, con nhớ. Không được để cảm xúc chi phối mà đánh mất bản thân.” Hắn trả lời.

“Con biết nhưng cố phạm, biết rõ mình có thân phận gì nhưng lại để một người phụ nữ chi phối đến như vậy. Ba rất thất vọng!” Ông ấy răn dạy.

Ngoài việc nghe theo và nhận sai, Mạnh Đình vốn không có gì để giải thích.

“Con xin lỗi vì đã làm ba thất vọng. Con sẽ cố gắng giải quyết chuyện này êm xuôi.”

“Ba nói thế thôi, con tự mình xem lại bản thân đi.”

“Vâng, con nhớ.”

Điện thoại đã tắt. Mạnh Đình cho người gỡ những bài viết đó xuống, chặn đầu những trang tin khác. Tuy không ảnh hưởng nặng nề nhưng vẫn gây ra đôi chút rắc rối cho Mạnh Đình.

Cả ngày hôm sau, An Ninh bị nhốt trong phòng không được ra ngoài. Tuy nhiên, cơm canh ngày ba bữa vẫn được mang đến. Mạnh Đình ở bên ngoài bị tấn công thế nào thì An Ninh ở trong phòng cũng bị tra tấn tâm lí không thua gì.

Chỉ còn qua đêm nay, một tỷ rưỡi không có thì gia đình cô cũng sẽ không còn nguyên vẹn.

Mà bây giờ cô đã đi đến bước đường cùng, không thể nào tìm ra con đường sáng sủa hơn để đi. Chẳng biết làm sao, có lẽ một lần nữa, An Ninh buộc phải hạ mình chấp nhận.

“Nghe nói em muốn gặp tôi?”