Thế Thân Tình Cũ Là Ảnh Hậu

Chương 49




"Mọi người... có... có rắc rối rồi... hộc hộc..."

Vừa nghe Thời Tranh đang gặp chuyện, An Minh Triết vội vàng đứng dậy kéo cậu nhóc đi. Trên đường đi cậu nhóc có kể sơ qua tất cả mọi chuyện.

Chẳng là trong lúc đi dạo, ba người liền rẽ vào trong chợ nhỏ của thôn để mua chút nguyên liệu để làm bữa tối. Nào ngờ khi bọn họ vừa mua thịt xong thì có một đứa bé từ đằng xa lao nhanh về phía Thời Tranh. Cũng may là khi đó cậu em út phản ứng kịp liền lập tức kéo Thời Tranh tránh sang một bên nếu không e rằng Thời Tranh sẽ bị đứa trẻ đó xô ngã, cái thai trong bụng chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng cũng vì điều này mà đứa trẻ kia đâm vào sạp hàng gần đó rồi ngã nhào ra đất, đầu gối của đứa bé bị xước da, máu từ vết thương chảy ra. Tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da nhưng nhìn chung khá đáng sợ.

Lúc đó, chị cả vừa hay cũng đã nhìn thấy tất cả bèn vội vàng chạy tới, sau khi xác định Thời Tranh không bị làm sao, chị cả mới chạy tới đỡ đứa trẻ kia dậy, bàn. tay thô ráp vì làm việc nặng nhọc nhiều năm phủi bụi bẩn dính trên quần áo đứa trẻ, rồi luôn miệng dạy dỗ nó đi đứng cho cần thận. Nào ngờ đứa trẻ vừa nghe chị cả nói liền che mặt gân cổ lên gào khóc thật to thu hút mọi người xung quanh đứng lại hóng chuyện.

Lúc này, một người phụ nữ tay xách theo một chiếc giỏ tre từ trong đám đống đi tới, bà ta ôm lấy đứa con trai đang gào khóc của mình ân cần dỗ dành. Sau khi đứa trẻ kia tạm thời nín khóc, bà ta mới quay sang trừng mắt với hai chị em Thời Tranh, hai tay chống nạnh, hất cằm lớn tiếng nói: "Cái cô kia, con trai tôi đâu có làm gì cô, tại sao lại hại nó ra nông nỗi này chứ? Các người có biết kính già yêu trẻ là như thế nào không?"

"Này, chị Đào, thím nói chuyện cho đàng hoàng nhá, ai thèm hại con trai chị? Là con trai chị tự dưng lao tới, nếu như không phải là tôi phản ứng kịp thì e rằng hậu quả đã vô cùng nghiêm trọng rồi." Chị vả nói rồi kéo Thời Tranh ra sau lưng mình làm bộ dáng gà mẹ xù lông bảo vệ cho gà con. Tuy bình thường nhìn chị cả khá dịu dàng nhưng thực tế lại là người không chịu để yên cho người khác tùy ý bắt nạt mình. Hơn nữa, sau bao nhiêu năm làm nghề buôn bán thì kĩ năng nói chuyện cũng không thua kém gì mấy bà thím đanh đá ngoài chợ đâu, chỉ khác một điều là các bà cô kia sẵn sàng nhảy vào túm tóc đánh nhau. Còn chị cả vốn là một người dịu dàng, cho nên chị chỉ dùng lý lẽ để nói chuyện chứ không dùng tới phương pháp vừa bạo lực vừa mất hình tượng đó.

"Tưởng ai hóa ra là Thời Tố Hoa. Vậy cái người này chắc là cô em gái đi lên thành phố làm công việc bẩn thỉu của cô nhỉ." Bà ta nói rồi nhìn về phía Thời Tranh, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường. "Giờ các người định giải quyết chuyện con trai yêu quý của tôi như thế nào đây? Con trai tôi vì mấy người mà bị thương nặng như thế này, nếu như các người không đền tôi nhất định sẽ báo cảnh sát."



"Bà già còn mở mồm ra nói mấy câu bẩn thỉu nữa thì tôi sẽ xé rách miệng bà." Thời Tố Hoa tức giận nói.

Mặc dù thấy Thời Tố Hoa đã nổi giận, nhưng người phụ nữ vẫn lớn giọng lặp lại câu nói vừa rồi. Sau đó, bà ta nói rồi chỉ vào vết thương trên đầu gối của đứa trẻ, hiện tại đứa trẻ đã nín khóc hẳn, ánh mắt nhìn hai chị em Thời Tranh có vẻ khiêu khích. Dưới ánh nhùn của Thời Tố Hoa, vẻ mặt này của đứa trẻ thật sự rất chướng mắt, cô không kiêng nể gì mà mắng cho đứa trẻ kia một trận. Nào ngờ vừa nói được một câu, mẹ đứa trẻ đã nhảy dựng lên chen vào: "Dù sao nó chỉ là một đứa trẻ, nó có thể gây ra chuyện gì nghiêm trọng chứ? Đã là trẻ con thì không tránh khỏi nghịch ngợm, hiếu động, họ Thời hai người cứ làm quá lên làm gì? Định diễn trò cho ai xem."

"Là do suy nghĩ này của bà cho nên con trai bà mới như thế này đây, cái loại không biết dạy con như bà thì tránh ra chỗ khác."

Người phụ nữ nghe xong gương mặt thoáng biết sắc, ngay sau đó, biểu tình trên gương mặt cũng trở nên dữ tợn, bà ta lao nhanh đến muốn đánh Thời Tố Hoa nhưng bị một người khác cản lại.

"Bà nói ai làm công việc bẩn thỉu?" An Minh Triết trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lẽo không một chút cảm xúc nào ghim chặt lên người người phụ nữ khiến cho bà ta trong thoáng chốc cảm thấy rợn người. Bà ta đứng lùi ra xa nhìn An Minh Triết, gương mặt lộ rõ sự đề phòng. Khóe miệng An Minh Triết hơi nhếch lên, đôi mắt híp lại, sát ý từ sâu trong ánh mắt tỏa ra khiến cho người phụ nữ sợ hãi. Bà ta ôm lấy đứa nhỏ, gương mặt tuy rất sợ hãi nhưng vẫn cố mạnh miệng, nói: "Mấy người cãi không được cho nên tìm người tới giúp là định ỷ đông hiếp yếu? Nghĩ đông người là có thể khiến tôi sợ sao?"

...***...

Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói mọi người rất muốn Bão. Vịt cũng đang suy nghĩ xem từ giờ tới cuối tuần không biết có thể end truyện luôn được hay không?