Nhìn những dòng bình luận mắng chửi của người xem không ngừng nhảy trên màn hình, Tào Vân Thanh có chút không vui, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của cô nàng.
"Thời Tranh, chị nấu món gì mà mùi thơm quá, cho em ăn thử được không?"
"Được chứ." Thời Tranh không suy nghĩ nhiều lập tức đưa cho cô nàng cái muỗng nhỏ, còn cô thì quay qua tập trung làm bánh ngọt ăn kèm.
Nhìn động tác thuần thục của Thời Tranh, Tào Vân Thanh lại nghĩ đến mấy vị khách mời khác cùng với các món ăn được bày ra rất bắt mắt nhưng mùi vị lại rất tệ.
Nhưng hiện tại đang phát trực tiếp, nên cô nàng không thể không tấm tắc khen ngon chỉ dám thầm khóc thay cho cái dạ dày nhỏ bé của mình.
"Ngon quá đi!!!"
Vừa gắp một miếng thịt sườn lên ăn thử, Tào Vân Thanh ngay lập tức suýt xoa khen ngon. Cô bé nhìn Thời Tranh hóm hỉnh, nói: "Chị Thời Tranh, bao giờ chị có ý định mở nhà hàng thì liên hệ với em. Em sẽ đến ăn ủng hộ chị."
"Được thôi."
Vừa nói, Thời Tranh vừa lấy bánh ngọt trong lò ra bày lên đĩa tranh trí thêm ít kem lên trên bề mặt bánh. Tào Vân Thanh nhìn mấy khối bánh được trang trí tỉ mỉ liền cáo cảm giác thèm ăn. Cô nàng vươn tay lấy một khối souffle trong số đó, đưa vào trong miệng, vào miệng là tan, mùi hương ngọt ngào quanh quẩn trong khoang miệng, mùi thơm của trứng và kem tươi lập tức liền kích thích đầu lưỡi.
Bánh này ngon quá đi!!!
…
Rất nhanh, thời gian nấu ăn kết thúc, tất cả các món ăn lần lượt được đem lên bàn giám khảo.
Đến lượt Thời Tranh, cô lần lượt đen các món ăn được trang trí rất mê người lên, mùi hương dụ hoặc của thức ăn phảng phất khiến cho người ta ngay lập tức muốn ăn.
Lúc này, những dòng bình luận mắng chửi trên màn hình đã dần mất đi, thay vào đó khán giả chỉ chuyên tâm bàn tán về các món ăn cô làm ra.
【Không nói đến những chuyện khác, tôi thấy những món ăn này có vẻ khá ngon.】
Sau một khoảng thời gian nếm thử, các giám khảo lần lượt nếm thử các món ăn rồi đưa ra nhận xét của mình. Cuối cùng chiến thắng chung cuộc thuộc về Thời Tranh.
Ngay sau khi cuộc thi nấu ăn kết thúc, tất cả các khách mời đều trở về phòng của mình dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị cho lịch trình làm việc tiếp theo.
Lúc Thời Tranh cùng Lạc Mộ An đang đứng chờ xe đến đón, thì Hạ Vân Nhu đột nhiên đo đến bên cạnh, nói:
"Thời Tranh, thời gian vừa qua đã để cô chịu thiệt thòi."
"Không sao. Tôi hiểu tại sao mọi người phải làm vậy mà." Thời Tranh chậm rãi gật đầu, cô không hiểu tại sao bản thân lại không muốn cùng Hạ Vân Nhu thân cận.
"Thời Tranh, cô… và An Minh Triết có phải là đang yêu nhau không?" Hạ Vân Nhu ngập ngừng nhìn Thời Tranh chằm chằm. Thấy cô không có phản ứng gì liền nói tiếp: "Tôi thật lòng khuyên cô, đùng có lún sâu vào. Người như An Minh Triết cô không với tới được đâu."
Nhìn biểu tình của Hạ Vân Nhu, trong lòng Thời Tranh liền hiểu được cô ta muốn gì. Mà cô lại lười vạch trần cô ta, cho nên chỉ nói cô ta không cần quan tâm đến chuyện của cô rồi leo lên chiếc xe mà An Minh Triết đã chuẩn bị cho cô.
"Thời Tranh, Hạ Vân Nhu đó có nói gì với chị thì chị cũng đừng nghe theo." Lạc Mộ An đột nhiên sáp vào Thời Tranh nói nhỏ. "Hạ Vân Nhu đó từng là tình nhân của An tổng đó. Cô ta chính là tình địch của chị."
"Ừm."
Thời Tranh gật đầu làm như đã biết khiến cho Lạc Mộ An vô cùng ngạc nhiên.
"Chị không ghen sao?"
"Ghen làm gì? Không phải hiện tại chị mới là người ở bên cạnh An Minh Triết sao?"
"Nhưng mà em thấy cô ta hình như có tình cảm với An tổng. Lỡ như cô ra cướp An tổng khỏi tay chị thì sao?" Lạc Mộ An sáp lại gần Thời Tranh nói nhỏ. "Dù sao thì An tổng cũng không ngại phụ nữ chủ động.
Thời Tranh cười mỉm vươn tay lên cốc đầu Lạc Mộ An. "Vậy thì chị sẽ hai tay dâng lên cho cô ta."
Lạc Mộ An nghe thấy Thời Tranh nói liền ngạc nhiên hỏi lại: "Không phải chị sống chết cũng muốn ở cạnh An tổng sao? Sao bây giờ lại…"
[So với việc yêu An Minh Triết thì chị đây càng yêu mạng hơn.]
Câu nói này Thời Tranh chỉ dám thầm nghĩ, nhưng trong lòng lại có chút mất mát khó tả. Nếu như An Minh Triết thực sự sẽ nối lại tình xưa với Hạ Vân Nhu, thì cô sẽ không phải nghĩ đến việc rời khỏi hắn như nào để không bị hắn trả thù.
"Mộ An, kể cho chị nghe về chuyện của hai bọn họ đi." Thời Tranh sáp lại gần Lạc Mộ An nói nhỏ, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh như những vì sao. Trước ánh cái nhìn chằm chằm của Thời Tranh, Lạc Mộ An cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng. Cô nàng len lén nhìn người tài xế vẫn đang tập trung lái xe ở phía trước rồi ghé sát vào tai Thời Tranh nói nhỏ:
"Em nghe người ta đồn Hạ Vân Nhu là người ở bên cạnh An tổng lâu nhất trong số những tình nhân của anh ta. Khi đó Hạ Vân Nhu mới xuất đạo, nhan sắc bình thường, diễn xuất cũng được coi là ổn nên không có nhiều tài nguyên. Hơn nữa, quản lý của cô ta khi ấy còn có ý định đem cô ta đi tiếp mấy vị kim chủ để kiếm tài nguyên nhưng cô ta không chịu. Sau đó thì cô ta gặp An tổng…"
Đang nói hăng say, Lạc Mộ An vô tình liếc về phía Thời Tranh. Thấy vẻ mặt cô không chút biểu hiện gì là để tâm đến liền thở hắt một hơi rồi cúi đầu xem điện thoại.