Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo

Chương 61: Nghe nói dị năng hệ thủy phế lắm - Giết người




Ăn cơm trưa xong, Tiểu Thất nằm trên bụng heo phơi nắng ngủ trưa, những người khác cũng lần lượt về phòng nghỉ trưa.

Dây tua củ cải của Tiểu Thập cuối cùng cũng khôi phục về chiều dài bình thường, giải tán đông đảo lệ quỷ, dùng lá cây thường xuyên kiểm tra đám người Lân ca đã nửa chết nửa sống, đi một vòng lại lần nữa thanh giọng, “Đã hai điểmgiờ rồi còn ngủ cái gì nữa, làm việc đi!”

Đám người Lân ca nửa chết nửa sống tỉnh táo lại từ đủ loại ảo cảnh đáng sợ, thanh âm của củ cải dại vẫn như cũ, nhưng lần này lại khiến bọn họ run lên, sau đó liều mạng bò dậy từ trên mặt đất.

“Xét thấy mấy người đã tạo ra tổn thất tinh thần rất lớn cho bổn củ cải…… bổn thi tham, dựa theo nguyên tắc xử lý thì mấy người phải đền bù ba mươi năm làm công. Đừng hòng chạy trốn, trong ba mươi năm tới, các người sinh là người của tôi, chết cũng là quỷ của tôi, tranh thủ sớm ngày hối cải để làm người mới……”
Đám người Lân ca, “……”

Cuối cùng, chuyện này chấm dứt bằng việc đám người Lân ca bán mình ba mươi năm bồi thường. Bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, chẳng những mình không có thể rời đi mà còn trở thành cu li miễn phí, thậm chí không hề có đường lui, cho dù chết đột ngột cũng thành quỷ cu li miễn phí. Đám người Lân ca khổ không nói nên lời, sớm biết sẽ tay không rời đi thì hà tất phải trêu chọc một viên củ cải biến dị chứ? Một khi đã ra được bên ngoài thì chính là thiên hạ của bọn họ rồi, sao cần phải nghe người khác phân phó sai khiến nữa.

Càng bi thống chính là, làm một củ cải gian thương, Tiểu Thập áp dụng chính sách áp bức hoàn toàn đối với công nhân. Nhóm quỷ không cần nghỉ ngơi ăn cơm, ngẫu nhiên được thưởng một bồn nước mắt thi tham thì như được chí bảo, thậm chí để đạt được danh hiệu công nhân tốt nhất mỗi năm và nhận đươc nước mắt thi tham làm quà thì nhóm quỷ công nhân đều suy nghĩ đủ biện pháp thể hiện giá trị của mình. Vì thế nhóm công nhân quỷ một ngày làm việc hết 24 giờ đều muốn cuốn chết nghiền áp đám người Lân ca.
Cho nên đám người Lân ca buổi sáng xốc mâm cơm, cũng không ăn được cơm trưa liền dưới sự trông giữ của Tiểu Thập mà bắt đầu đào hồ nước. Trùng hợp chính là, trong số đó có một người thức tỉnh thổ hệ dị năng, việc đào hồ nước càng thêm làm ít công to.

Lúc đám người Mai Linh nghỉ trưa xong xuống lầu chuẩn bị tiếp tục làm việc lại kinh ngạc phát hiện hồ nước cơ bản đã được làm xong, nhưng ở dưới lại có rất nhiều người nằm tứ tung ngang dọc.

Mai Linh hoảng sợ, “Lão Khúc, không phải hồ nước chúng ta này dùng để nuôi cá sao? Không ai nói phải dùng để chôn người mà.”

Đám người Lân ca sau một hồi giãy giụa dưới đáy hố thì nằm nghỉ ngơi một chút, “……”

Vào ban đêm, đám người Lân ca rớt gần nửa cái mạng rốt cuộc rơi lệ đầy mặt bưng bát côm đầu tiên của ngày hôm nay, thiếu chút nữa trực tiếp liếm sạch mâm đồ ăn, một bên ăn còn một bên cảm khái.
“Ăn ngon quá! Trước giờ tôi chưa từng ăn trứng gà nào ngon như vậy.”

“Hu hu hu…… Giờ cho tui nhặt lại đồ ăn mà lúc sáng lỡ quăng được hông?”

“Cải dầu xào này ngon ghê, sao trước kia tôi lại không phát hiện cây cải dầu ăn ngon như vậy.”

“Còn có trái cây sau bữa cơm nữa, quá hạnh phúc.”

“……”

Lân ca cảm thấy những người khác thật quá mất mặt, nhưng hắn cũng không tự giác mà ăn nhanh hơn. Bởi vì bọn họ nói không sai, cơm này mẹ nó ngon quá, không ngờ cái căn cứ không quá bình thường này lại có đầu bếp ưu tú như thế. Ngẫm lại mâm đồ ăn bị mình hất văng buổi sáng, hắn không khỏi có chút đau lòng.

Quỷ đầu bếp tay cầm dao bếp nhìn chằm chằm mọi người ăn cơm lúc này mới vừa lòng gật gật đầu. Buổi sáng nghe nói cơm mình làm bị hất văng, thân là truyền nhân ngự trù mười tám đời tiếng tăm lừng lẫy, nó cảm giác quỷ cách của mình đã chịu vũ nhục, lúc ấy liền phẫn nộ xách theo muôi cơm xông lên hất văng sọ não của đám người kia. Nhưng sau đó lại bị Tiểu Thập triệu hoán, tuy rằng không thể hất sọ não nhưng cũng được giáo huấn bọn người kia một trận, lúc này thấy bọn người kia không tiếp tục lãng phí lương thực nữa mới chịu bay đi.
Hôm nay Âu Lương vẫn như cũ mang về rất nhiều vật tư, nhưng không mang về người sống sót nào. Bởi vì càng ngày càng nhiều người thức tỉnh dị năng nên người sống sót bên ngoài cũng bắt đầu có sự tự tin để đấu tranh, hơn nữa nếu muốn dựa vào thế lực thì mọi người đều cũng sẽ lựa chọn chỗ hoặc hoặc người quen thuộc với mình để tiến hành tổ đội chứ không phải theo người xa lạ đến cao ốc trùm mền ở.

Âu Lương sau khi cơm nước xong mới biết chuyện đám người Lân ca muốn đoạt lấy vật tư, hắn tức khắc hừ lạnh một tiếng, định đi tìm bọn họ ‘tâm sự’.

Vậy nên sau khi ăn xong, Lân ca cả người đau nhức đang định nghỉ ngơi một chút lại bị Âu Lương xách ra ngoài luận bàn. Đơn bị người ta đánh một trận xong Lân ca rốt cuộc hiểu được chênh lệch thật lớn giữa dị năng hai người, cho dù cùng là dị năng công kích thì cũng có phân mạnh yếu nữa.
Một đoạn thời gian sau, tiểu khu cao ốc trùm mền đều duy trì trạng thái hài hòa này. Đám người Lân ca thành cu li kiến tạo chủ yếu của tiểu khu, đào xong hồ nước lại lọc nước, dọn gạch, theo Âu Lương ra ngoài tìm kiếm vật tư. Đồ ăn chỉ là một phần, cửa sổ, xi măng, sơn, dụng cụ gia dụng, xe đạp, thứ nào có thể sử dụng đều dọn về hết.

Dưới tình huống như vậy, nhóm ngỗng bự hiển nhiên không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng vẫn là xe ba bánh thành quân chủ lực. Đám người Lân ca đều ngồi trên một chiếc xe ba bánh, lúc hành động không gây tạp âm, xuyên qua phố hẻm vô cùng linh hoạt.

Thậm chí sau đó, Lân ca dần dần nắm giữ cách làm xi măng, bắt đầu phụ trách kế hoạch cải tạo tiểu khu cao ốc trùm mền. Sơn tường, trang trí đều góp một tay, thậm chí còn theo ra ngoài đi bắt cá, mỗi ngày bận tối mày tối mặt.
Nhưng cho dù bận rộn đến thế, Tiểu Thập còn bố trí một nhiệm vụ cho bọn họ, đó chính là kể lại chuyện mình tạo phản sau đó bị hung hăng giáo huấn cho mỗi người sống sót mới gia nhập tiểu khu, tốt nhất là thanh âm và tình cảm phong phú, cảm xúc đúng chỗ.

Đám người Lân ca vốn cho rằng lúc trước đã thảm đến cực hạn, “……” Đây chẳng lẽ chính là gϊếŧ người diệt tâm sao?

Nhưng cũng may một đoạn ngày tháng lúc sau, người sống sót mới gia nhập tiểu khu vô cùng ít ỏi. Hiển nhiên theo thời gian chuyển dời, các loại thế lực lớn lớn bé bé bên ngoài đã dần dần ổn định. Chỉ có khi thế lực nào đó bị công phá mà Âu Lương lại vừa lúc đi qua thì mới có thể nhặt về thêm một ít người sống sót.

Người sống sót sau khi tiến vào tiểu khu cao ốc trùm mền thì việc đầu tiên chính là nghiêm túc nghe đám người Lân ca than thở khóc lóc kể lại lần tạo phản kia, việc làm thứ hai chính là nỗ lực giới thiệu bản thân mình với một viên củ cải biến dị, việc thứ ba là bắt cánh với một con vịt vàng……
Xong một đống trình tự này thì những người sống sót đều sôi nổi lâm vào hoài nghi, mình thật sự không vào nhầm căn cứ do bệnh nhân tâm thần kiến tạo chứ?

Nhưng qua thời gian dài, bọn họ liền phát hiện người kiến tạo căn cứ không phải tên bệnh tâm thần, mà là kẻ cuồng nuôi cải trắng. Mỗi ngày đều quần quật ở ngoài ruộng cải trắng, gặp ai cũng khen ngoài ruộng mình có một bắp cải thìa mi thanh mục tú, nếu không phải cải cần lớn lên trong đất thì bọn họ thậm chí hoài nghi người này có thể trực tiếp ôm cải trắng mỗi ngày trong lòng ngực hay không.

Sau đó……

Người nọ thật sự làm một cái chậu hoa nhỏ, nuôi một bắp cải thìa ở trong, đi đâu cũng ôm. Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà bắp cải thìa kia lại phá lệ xanh biếc ôn nhuận, thậm chí nhìn xa tựa như một khối ngọc phỉ thúy được tỉ mỉ tạo hình.
Ngoại trừ đam mê kỳ quái này, kiến tạo giả thật ra tính cách cũng không tệ lắm, tuy rằng bề ngoài thập phần cao lãnh nhưng rất có nguyên tắc tính. Chỉ cần anh tuân thủ quy tắc của tiểu khu cao ốc trùm mền thì cơ bản có thể sống rất tốt, thậm chí trẻ con mỗi ngày còn được dạy học hai giờ.

Khác với quá khứ chán ghét học hành, hiện giờ việc họ lại vô cùng được trân trọng, ngoại trừ tri thức văn hóa cơ bản, Chu Du còn truyền thụ một ít tri thức liên quan đến thực vật biến dị, hoặc là Âu Lương tới dạy dỗ kỹ xảo chiến đấu đơn giản ……

Tháng thứ ba sau tận thế, cơ bản là người có thể thức tỉnh dị năng đều đã thức tỉnh dị năng rồi, nhưng ngay cả như vậy thì nhân số dị năng giả cũng không chút nào bằng số lượng động thực vật biến dị và tang thi. Thậm chí chỉ ngắn ngủn ba tháng, nhân loại rõ ràng đã cảm nhận được áp lực của tiến hóa.
Động thực vật biến dị ít nhất còn bảo trì lý trí, sau khi tiến hóa lúc tuy rằng càng khó đối phó nhưng rất ít khi vô duyên vô cớ tập kích căn cứ nhân loại, phiền toái chính là nhân loại và động thực vật sau khi bị tang thi hóa. Chúng nó khi đã nếm mùi của người sống sót thì dưới sự đói khát mà bắt đầu kết bè kết đội công kích căn cứ người sống sót.

Nhân loại thật vất vả thành lập lên trật tự trải qua một đợt lại một đợt thi triều lại lần nữa bị phá hư. Những người may mắn còn tồn tại đều tuyệt vọng phát hiện rằng căn cứ loại nhỏ không có cách nào tồn tại giữa tận thế, chỉ có tụ tập càng nhiều cường giả, thành lập thành trì càng kiên cố mới có thể tìm được một đường sinh cơ giữa tận thế.

Ba tháng qua tựa như trở thành một cái kiếp nạn, chẳng những căn cứ phải trải qua khảo nghiệm, vật tư còn lưu lại cũng bị cướp đoạt hầu như không còn. Dưới tình huống không có cung ứng, xi măng cốt thép thành thị đã đạn tận lương tuyệt. Chế độ xã hội, điểm mấu chốt đạo đức của nhân loại đang chịu một lần khảo nghiệm nghiêm trọng.
Cũng trong ba tháng này, vật tư mà Âu Lương mang về cũng càng ngày càng ít, cũng may Tiểu Thất đã khai khẩn xong tất cả ruộng đất trong tiểu khu. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vô số thủy cầu trôi nổi trên không tưới nước cho phần đất phía dưới. Khiến những người sống sót càng kinh hỉ chính là thực vật khi được Tiểu Thất tưới thì thu hoạch chu kỳ ngắn lại rất nhiều, ngắn thì mười ngày nửa tháng, lâu hơn thì hai tháng là có thể thu hoạch một đợt.

Không chỉ như thế, khu cày ruộng của tiểu khu còn đang không ngừng khuếch trương. Ở trên đường cái rạn nứt vứt không thể thông hành bên ngoài, dị năng giả thổ hệ khai đường rửa sạch, phân đội heo biến dị lại khai khẩn, những người sống sót theo phía sau gieo giống rồi tới thủy cầu của Tiểu Thất, ngày hôm sau là có thể nhìn thấy mạ non nảy mầm.
Bởi vì người sống sót trong tiểu khu không nhiều lắm, kho lúa chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn chậm rãi gia tăng. Trữ lương thực đại khái là thiên tính của nhân loại, niềm vui sướng khi thu hoạch đồ ăn đã hòa tan nỗi sợ hãi của mọi người đối với tận thế.

Còn thi triều công kích? Là cái gì cơ? Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Thực vật biến dị trong tiểu khu mừng rỡ như điên, dường như đã nhìn thấy từng tảng lớn phân bón cất bước về phía mình.

Những người sống sót đang phơi nắng lương khô trên mái nhà cùng nhau trò chuyện, ngẫu nhiên còn thổi phồng một chút quá khứ huy hoàng của mình, sau đó cảm khái đồ ăn hôm nay thật quá mỹ vị, sinh hoạt thật sự cũng xem như có tư có vị. Tóc xoăn trầm tư suy nghĩ xem lúc trước có phải đầu mình bị nước vào hay không, chỗ tốt như vậy còn không ở mà còn muốn chạy tới nơi nào.
Sinh hoạt thích ý tiếp tục diễn ra đến tối hôm nay khi Âu Lương dẫn theo nhóm ngỗng bự trở về, những người sống sót phát hiện trên thân ngỗng không phải vật tư mà là một đám con nít.

Mặt Âu Lương lạnh đến mức xưa nay chưa từng có, quanh thân đều quanh quẩn một cổ hàn khí, không ai dám tới gần, chỉ thấp giọng suy đoán xem đã xảy ra cái gì.

Sau khi đến nơi, bọn nhỏ nơm nớp lo sợ xuống khỏi thân ngỗng, sau đó như từng con chim cút nhỏ mà tụ thành đám.

Lân ca ý thức được không khí không đúng, cũng không sốt ruột kể lại chuyện tạo phản. Tiểu Thập thì móc ra quyển sách nhảy qua, sau đó bọn nhỏ liền như đàn dê con lạch bạch lui lại vài bước.

Tiểu Thập tiếp tục nhảy, bọn nhỏ tiếp tục trốn, đuổi theo một hồi, Tiểu Thập không nhảy nữa mà dùng lá cây ngoắc ngoắc, “Tôi không muốn chơi trò diều hâu bắt gà nhỏ đâu. Nào, ngoan ngoãn xếp hàng lại đây.”
Bọn nhỏ nhìn nhau, cuối cùng thì một đứa có vẻ như lớn nhất đi đầu, lúc này cả đám mới dám đi qua.

Âu Lương thấy vậy yên tâm hơn, sau đó đến thửa ruộng cải trắng tìm Khúc Thanh Thủy kể lại chuyện mình phát hiện. Mấy đứa trẻ này là do hắn giải cứu từ một căn cứ. Căn cứ này không lớn, thậm chí không có dị năng giả nào, chung quanh tụ tập bốn năm chục tang thi đã sắp bị tận diệt.

Khi hắn gϊếŧ hết tang thi tiến vào căn cứ tất nhiên thu được một đợt cảm tạ, sau đó được nhiệt tình chiêu đãi. Nhưng khi nhìn thấy thịt được bưng lên, Âu Lương tức khắc sinh nghi, người lãnh đạo căn cứ luôn mãi cường điệu rằng đây là ngày súc vật mới giết ngày hôm qua, thịt tuyệt đối rất mới.

Âu Lương đương nhiên sẽ không ăn thức ăn lai lịch không rõ, hắn giả vờ rời đi rồi lặng lẽ trở về, sau đó kinh giận phát hiện, cái gọi là súc vật trong miệng người lãnh đạo căn cứ thật ra chính là những đứa trẻ không có năng lực phản kháng. Hôm nay là lần đầu tiên Âu Lương động thủ gϊếŧ người, nhưng hắn lại cũng không hối hận một chút nào, chỉ là hắn không khỏi lâm vào hoài nghi sâu sắc. Thế giới này còn có thể cứu chữa sao?