Tiểu Thất không nghĩ tới sự tình lại trùng hợp như vậy, người cứa cổ mình mấy ngày trước lại là hung thủy giết quỷ xui xẻo, đại khái đây là do ma lực của phân hóa học khiến bọn họ gặp mặt nhau đi. Khi hung thủ nhìn thấy Tiểu Thất, trên mặt nháy mắt cũng khó nén kinh ngạc, không ngờ người mình định giết mấy ngày trước giờ lại không hiểu sao mà xuất hiện trước mặt mình, trong tay còn cầm một củ cải trắng to bằng cánh tay. Hai người hai mặt nhìn nhau, đều vì duyên phận bất thình lình làm cho khϊếp sợ.
6362 có vẻ còn kích động hơn cả Tiểu Thất, vừa gióng trống trợ uy vừa kêu ‘Đánh hắn’! Lên nào!
Tiểu Thất hít sâu một ngụm, bày ra tư thế mới học được từ thanh niên trung nhị kia, lấy củ cải trắng gõ lòng bàn tay, hung ác mở miệng, “Thật là oan gia ngõ hẹp, anh chỉ có một mình, còn tôi có tới ba lận, đánh một hồi rồi anh cũng sẽ phải quỳ xuống đất xin tha thôi!”
Hung thủ: ???
【 Đúng vậy! Chúng ta có ba người lận! Đánh chết hắn! 】 Tuy rằng không ai nhìn thấy được quỷ xui xẻo, nhưng hành động của Tiểu Thất vi đã đủ chứng minh còn có giống loài thứ ba tồn tại ở đây.
Quỷ xui xẻo, “……” Được rồi, đại boss quả nhiên là cái đại boss tốt, nhưng toán học lại hơi kém.
Tiểu Thất “hung ác” cũng không ảnh hưởng gì đến hung thủ, sau khi xác định phía sau Tiểu Thất không có người khác, hung thủ liền lộ ra một nụ cười bệnh hoạn, “Lần trước chỉ còn chút nữa thôi, lần này mày cũng không được may mắn như vậy đâu!”
Quỷ xui xẻo quỷ thấy thế, không khỏi bay lùi về đằng sau.
Tiểu Thất nghe xong cũng gật gật đầu, “Đúng vậy, lần trước chỉ còn chút nữa thôi, lần này anh cũng không được may mắn như vậy đâu.”
Hung thủ “……”
Quỷ xui xẻo nghe lời này lại càng lùi nhanh về phía sau, đại boss đúng là đại boss tốt, nhưng tinh thần có hơi không bình thường ấy.
Hung thủ và Tiểu Thất bắt đầu lao vào chiến, cũng không ai mở miệng nói chuyện, quỷ xui xẻo run bần bật, cảm thấy mình liền đang ở hiện trường nơi cao thủ so chiêu, ai ra tay trước, khi nào ra tay đều phải tập trung cao độ.
Nhưng trên thực tế, sau khi lặng im vài phút, Tiểu Thất nghi hoặc mở miệng nói, “Sao anh không nói gì hết?”
Hung thủ khẩn trương đến mức trán đầy mồ hôi, “…… Mày mới nói gì cơ?”
“Đừng mẹ nó vô nghĩa nữa! Anh em xông lên! Hôm nay đánh chết hắn đi!” Tiểu Thất lập tức hùng hổ mở miệng, hoàn mỹ xây dựng lại tiếng kêu gào như heo chọc tiết của thanh niên trung nhị, lúc nói xong cả người đều cảm giác thần thanh khí sảng.
Hung thủ, “……”
Có lẽ cảm thấy mình phải chịu vũ nhục và khiêu khích, người nọ nắm chặt chủy thủ không hề chờ đợi canh lúc Tiểu Thất rõ ràng tâm tình suиɠ sướиɠ rơi vào trạng thái thả lỏng mà vọt lên. Tốc độ hung thủ mau đến mức không nhìn ra hắn còn đang bị trọng thương vào mấy ngày trước, hung ác trong ánh mắt hắn hơn gấp ngàn lần người thường, một màu máu lạnh như băng.
Quỷ xui xẻo sợ tới mức muốn thét chói tai, nhưng chỉ mới vừa hé miệng, nó đã nhìn thấy một cái chân càng nhanh hơn đá hung thủ nặng nề va vào vách tường. Tiếng thét sắp vọt lên cổ họng bị con quỷ nuốt ngược trở vào, nó không thể tin mà dụi mắt, lại vẫn chỉ thấy hung thủ giết người hung ác kia giãy giụa tại chỗ vài cái rồi nằm im không bò dậy nổi.
Tiểu Thất chậm rì rì đi qua, “Chẳng phải lúc nãy tôi mới nói rồi à, hôm nay anh cũng không được may mắn như trước đâu.” Lần trước để hắn chạy trốn thật sự quá sơ sẩy, lần này không gian đã bị hạn chế lại rồi, nếu còn tiếp tục để hung thủ chạy thoát thì thật quá mất mặt sên đây.
“Sao có thể chứ!?” Tên sát nhân không thể tin được, tuy rằng lần trước hắn đã lĩnh giáo sức mạnh của Tiểu Thất, nhưng bây giờ hắn vẫn khá tự tin khi ở hoàn cảnh quen thuộc, lại bằng tốc độ của mình thì vẫn sẽ thành công, ai ngờ hiện giờ hắn còn không bò dậy nổi luôn.
Quỷ xui xẻo cẩn thận bay lại đây, xác định tên sát nhân không thể bò dậy thì nhịn không được hoan hô lên, “Đại boss muôn năm! Đại boss muôn năm!”
Nó kêu một lát lại khóc lên, vô cùng muốn xông lên đánh tên sát nhân để giải tỏa uất hận trong lòng. Nhưng nắm tay của nó cũng chỉ có thể xuyên thấu qua thân thể tên sát nhân, không lưu lại bất luận dấu vết gì cả.
Sát nhân cũng không biết có một quỷ hồn vô hình đang tay đấm chân đá, hắn điều chỉnh thân thể mình dựa vào vách tường, vẫn nhếch miệng tươi cười để lộ một hàm đầy máu, “Lục Úy Lam, trong trường học kiêu ngạo không tính, đã vậy còn xâm nhập nhà dân bất hợp pháp, vô duyên vô cớ ẩu đả đồng học, nếu chúng ta đến Cục Cảnh Sát, mày nghĩ cảnh sát sẽ tin ai đây?”
Tiểu Thất bình tĩnh nhìn tên tội phạm gϊếŧ người, “Vì sao phải đi Cục Cảnh Sát?”
Kẻ gϊếŧ người sửng sốt một chút, không đến Cục Cảnh Sát còn có thể đi đâu chứ? “Mày muốn lén giải quyết? Cũng đúng, nghe nói Lục gia mấy người có rất nhiều tiền mà.”
“Liên quan gì đến Lục gia?” Tiểu Thất vén tay áo, sau đó khom lưng nắm lấy cổ tay kẻ gϊếŧ người, xoay đầu kéo hắn đi, “Tôi muốn chôn anh xuống đất, chờ đến mùa thu nhất định có thể thu hoạch một đống cải thìa chất lượng cao.”
Nói xong, Tiểu Thất vừa lòng gật đầu, “Nhìn cơ bắp anh kìa, dinh dưỡng tốt, rất săn chắc. Lại nhìn tốc độc phản ứng nhanh nhạy của anh, thân thể tất nhiêu rất không tồi, không có bệnh tật kỳ quái gì, rất thích hợp làm phân hóa học cho cải thìa á.”
Nụ cười bệnh hoạn trên mặt tên sát nhân rốt cuộc cứng đờ, hắn không thể tin nổi mà nhìn Lục Úy Lam, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tiểu Thất kéo người đi rồi. Đầu tên sát nhân nện thật mạnh trên mặt đất, sau đó hắn liền kinh tủng phát hiện một tên đàn ông 64 kí như hắn lại bị Lục Úy Lam nhẹ nhàng kéo như một con búp bê vải về phía cửa.
Hắn muốn giãy giụa, nhưng cổ chân như bị kìm sắt kẹp lại vô pháp lay động, hắn cho rằng Lục Úy Lam chỉ nói giỡn, nhưng khi nhìn đôi mắt có thể nói là ngoan ngoãn kia của Lục Úy Lam, trong đó chỉ có chờ mong và thưởng thức. Hắn đã quá quen thuộc với ánh mắt như vậy, ánh mắt nhìn một vật đã chết.
“Buông tao ra! Tao muốn báo cảnh sát!”
“Mày là đồ điên! Mày mẹ nó có bệnh rồi!”
“Lục Úy Lam! Mày điên rồi! Buông tao ra ngay! Bằng không tao thật sự sẽ báo cảnh sát đấy!”
“……”
Nhưng vô luận hắn giãy giụa và mắng chửi như thế cũng không thể ngăn cản bước chân của Lục Úy Lam, hắn đã bị kéo dài tới cửa. Hắn lấy di động từ túi áo nhưng hơi chần chờ, chẳng lẽ mình thật sự phải gọi điện cho cảnh sát sao? Lúc hắn còn đang vô cùng do dự, Lục Úy Lam thế mà đã bắt đầu tâm tình tốt mà ngâm nga.
“Chúng ta làm việc của thế thân ~ Chúng ta làm việc của thế thân……”
Tội phạm gϊếŧ người, “……” Không biết nên phun tào Lục Úy Lam ca lên thật khó nghe hay là kinh tủng khi cậu rơi vào hoàn cảnh này vẫn có tâm trạng ca hát. Người này quả nhiên còn biến thái hơn cả một tên biến thái là hắn.
Tiểu Thất cường ngạnh kéo người xuống hai tầng lầu, tiếng kêu thảm thiết quanh của tên sát nhân quanh quẩn ở hàng hiên rất nhanhđã hấp dẫn một ít ánh mắt.
Nhìn hộ gia đình kia mở cửa ra, tên sát nhân như thấy được cứu tinh, lớn tiếng hô lên, “Cứu mạng! Lục Úy Lam muốn gϊếŧ người! Cứu mạng với! Mau cứu tôi! Lục Úy Lam điên rồi!”
Thấy bộ dáng thê thảm của tên sát nhân, có người chần chờ, cũng có người muốn tiến lên hỗ trợ, còn có người đã trộm báo cảnh sát.
Mấy người tiến lên định hỗ trợ mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Úy Lam chào hỏi, “À, tôi có thể tự làm được, không cần người giúp đâu.”
Mấy người đang muốn hỗ trợ: “……” Trong lúc nhất thời cũng không xác định được đang có chuyện gì xảy ra nữa
“Tôi biết người kia, hắn tên kêu Lữ Lâm Dã, là học trưởng của tôi năm nào cũng giành được học bổng, sắp tốt nghiệp rồi.”
“A, tôi cũng biết người này, nghe nói hắn vô cùng nhiệt tình, còn yêu động vật, đã nhận nuôi rất nhiều chó mèo hoang rồi.”
“Làm sao hắn quen biết Lục Úy Lam? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Chung quanh truyền đến âm thanh nghị luận trầm thấp, hiển nhiên tên sát nhân này rất có danh tiếng, hơn nữa thanh danh cũng không tồi, khó trách lúc nãy còn không sợ trời sợ đất mà nói đến cục cảnh sát, cảnh sát sẽ tin tưởng ai.
Quỷ xui xẻo bay phía sau nghe được lời đánh giá của mấy người này liền sắp hắc hóa, nó lớn tiếng lên án việc ác của Lữ Lâm Dã. Mấy ngày nay theo dõi nên nó biết kẻ này chính là một tên biến thái, những con chó mèo hoang kia cuối cùng đều bị hắn hành hạ đến chết, ngẫu nhiên còn mấy con may mắn vẫn tồn tại, nhưng cũng chỉ là vì che mắt người khác mà thôi.
Nhưng người chết có hò hét thế nào đi chăng nữa, người sống cũng không thể nghe được. Trong tiếng thảo luận như vậy, rốt cuộc có người bước ra chặn đường Lục Úy Lam, yêu cầu Lục Úy Lam thả người.
Tiểu Thất đương nhiên không chịu từ bỏ phân hóa học đã đến tay, đây là cậu nỗ lực thu hoạch, dựa vào cái gì phải giao ra chứ. Hơn nữa tới thế giới này lâu như vậy mới đụng trúng một người mang ý niệm muốn giết cậu, lần sau không biết có còn cơ hội nữa không đây. Cậu là một con sên biết đạo lý, không thể vô duyên vô cớ đi bắt người khác làm phân hóa học được.
Hai bên không ai chịu nhượng bộ, Lữ Lâm Dã định nhân cơ hội chạy thoát. Hắn biết trong tình huống này, nhất định sẽ có người báo nguy, mà Lục Úy Lam đã biết chuyện hắn giết người nên không thể bị đưa vào phòng điều tra được, cho nên chỉ có thể nhân lúc cảnh sát chưa đến mà chạy trốn. Giãy giụa một lát, hắn tuyệt vọng phát hiện, Lục Úy Lam tuy cãi nhau nhưng lực đạo kiềm chế trên tay không hề thả lỏng chút nào.
Tiểu Thất nói đạo lý với nhân loại chung quanh nửa ngày, hai bên cũng không phục nhau, mọi người đều không hiểu phân hóa học thì có liên quan gì đến Lữ Lâm Dã, nhưng ỷ vào việc người đến càng ngày càng nhiều nên cũng không cho Tiểu Thất rời đi.
Tiểu Thất cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý, “Được rồi, chúng ta đây chờ cảnh sát đến phân xử! Bác cảnh sát chắc chắn sẽ chủ trì công đạo cho tôi!”
Mọi người “……” Nội việc thấy cậu kéo người xuống hành lang là không thuyết phục rồi.
Không bao lâu, cảnh sát đã chạy tới hiện trường, vừa nhìn thấy Lục Úy Lam liền không khỏi đau đầu, sao lại là vị sát thần này. Sau khi mọi người mồm năm miệng mười giảng giải, cuối cùng mọi người đều dời đô về cục cảnh sát trong sự vui sướng, tất nhiên là ngoại trừ Lữ Lâm Dã đầy đầu mồ hôi lạnh