Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi

Chương 48: Bắt đầu dọn dẹp (2)




Theo như kế hoạch của họ thì sau khi dùng cơm xong, An Như Hinh sẽ giao con trai lại cho cha mẹ, còn cô và Lôi Gia Hào sẽ đánh lẻ đi hẹn hò.

Hiển nhiên thì “kế hoạch” đó đã sớm bị Đồng Duệ Ân nghe thấy và cô ta cũng bắt đầu có toan tính riêng, trước tiên để tránh bứt dây động rừng thì cô ta vẫn ngồi lại với mọi người.

Đưa tay chạm vào Lôi Thiên, trên môi vẫn mỉm cười nhưng trong lòng đã sớm muốn đưa tay bóp chết đứa trẻ này rồi. Lúc này, Đồng Duệ Ân lại nói:

- Chị dâu đúng là biết sinh thật đó, nhìn Tiểu Thiên Thiên y hệt chị ấy.

Nghe qua thì có thể là bình thường, nhưng Kiều Ái Hân là người có thâm niên trị trà xanh, nghe thấy đã hiểu hàm ý của đứa nhỏ này rồi. Nhưng rồi bà ấy lại nói:

- Cũng may là Tiểu Thiên giống với Hinh Nhi đó, chứ nếu mà không giống thì con gái tôi thảm rồi, lại đẻ thuê cho người khác.

- Dì nói rất đúng ha, cũng may là đứa nhỏ giống chị dâu, chứ nếu mà giống người khác thì có muốn cãi cũng không cãi được.

Lời nói chứa đựng nhiều hàm ý, đồng thời cũng dấy lên sự tò mò của Lý Cửu Hi và Lôi Tùng Nhung, vốn dĩ cô ta nghĩ cách nói khích này sẽ có thể đả kích hai người lớn nhà họ Lôi. Nhưng ai mà có ngờ, họ lại đưa ánh mắt không vui nhìn Đồng Duệ Ân nói:

- Ân Ân, biết là cháu nói đùa, nhưng chuyện này không phải để đùa. Hinh Nhi là người thế nào, gia đình của dì đều biết.

- Dì à, cháu cũng không có ý gì cả. Nhưng chẳng phải trước kia dì cũng biết chị dâu không được An gia yêu thương sao? Biết đâu chừng tính cách của mỗi người sẽ thay đổi theo thời gian, trước kia chị ấy ở bên cạnh anh trai là người khác, bây giờ… Cũng có thể khác mà.

Lý Cửu Hi thật sự không hiểu nổi đứa cháu gái này đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, rõ ràng cô ta biết An Như Hinh và Lôi Gia Hào hiện tại đang dần bồi đắp tình cảm, mà bây giờ lại ở trước mặt cha mẹ ruột của chị dâu mình nói ra mấy lời đả kích như thế.

Nhưng còn chưa đợi mọi người lên tiếng thì An Thiếu Đàm đã thản nhiên nói:

- Cô đừng nghĩ là ai cũng như cô. Nếu thật sự chị gái của tôi thay đổi như cô nói… Thì khi chị ấy biết gia đình thật sự của chị ấy rất giàu có thì đã đá Lôi Gia Hào rồi. Dù sao thì chuyện làm lại giấy tờ, thay đổi thân phận… An gia tôi làm rất tốt.

Dừng một chút, An Thiếu Đàm lại cười nhạt, nói:

- Hơn nữa chị gái tôi xinh đẹp như vậy, dù đã qua một đời chồng, sinh một đứa con thì sao chứ? Đàn ông muốn theo đuổi vẫn còn phải chờ lấy số đấy!

Câu nói mang tính sát thương khá cao, vì theo như An Thiếu Đàm nói thì trước kia An Như Hinh không nhìn rõ mà còn có không ít người để ý, bây giờ cô đã sáng mắt rồi… Còn thiếu đàn ông sao?

Trái lại thì Đồng Duệ Ân, tính theo tuổi tác thì Đồng Duệ Ân còn lớn hơn An Như Hinh vài tuổi, nhưng tới bây giờ vẫn chưa có bạn trai và cần được mai mối gấp, chỉ mới bấy nhiêu thôi cũng đủ biết…

Đồng Duệ Ân không đủ trình!

- Em trai, chị cũng không có ý gì cả, nhưng mà nếu như Tiểu Thiên sinh mà không giống chị dâu, lại không giống anh họ… Thì…

- Đứa bé nhỏ như vậy thì làm sao biết chắc là giống ai? Với cả trong nhà này cũng đâu phải chỉ có chị gái và anh rể? Còn có cha mẹ hai bên, ông bà hai bên, họ hàng cô chú,… Khi nào đứa bé giống hàng xóm thì hãy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng cho dù đứa nhỏ giống hàng xóm thì sao? Xét nghiệm cho cùng huyết thống thì vẫn là con của Lôi gia thôi.

Đến đây An Thiếu Đàm lại nhìn Đồng Duệ Ân bằng một cặp mắt khinh bỉ, nói:

- Một thân trong sạch mà bị nghi ngờ, thì cả đời sau này các người cũng sẽ không có được sự tin tưởng của chị ấy đâu. Với cả… An gia chúng tôi không thiếu tiền, dùng tiền đè chết cô còn được, huống chi là nuôi một đứa bé?

Đồng Duệ Ân liền im bặt, nhưng rồi sau đó cô ta lại nhìn An Thiếu Đàm nói:

- Em trai nhỏ, em không nên nói như vậy với người lớn chứ?

- Từ trước đến giờ đều nói như vậy, quen rồi. Nhưng dù sao thì tôi cũng chưa từng xúc phạm cô, cũng không như ai đó mà đi vu oan người khác, cố ý dẫn dắt người khác… Đồng tiểu thư, cô có biết như vậy có thể cấu thành tội vu khống không?

Đồng Duệ Ân liền có chút run lên, vốn dĩ cô ta nghĩ rằng An gia cùng lắm cũng chỉ là một gia đình nhỏ thôi, nếu như cần thiết thì cô ta sẵn sàng bỏ một số tiền thuê người xử lý.

Nhưng tại sao khi đối diện với An Thiếu Đàm thì cô ta lại có một cảm giác sợ hãi đến đáng sợ… Thật sự là rất đáng sợ.

- Con… Con còn có việc, con xin phép đi trước.

Lúc này An Thiếu Đàm chỉ nhìn theo, lại cười nhạt, lại nhỏ giọng lầm bầm.

- Kịch hay sắp bắt đầu rồi đây.