Sau bảy năm, gặp lại người yêu cũ, gã đã là họa sĩ thiên tài có giá trị hơn trăm triệu nhân dân tệ, còn tôi thì bán hoành thánh ở chợ đêm.
“Năm đó cô trộm tranh anh Trình vẽ, hiện tại giá trị đã lên hơn mười triệu đúng không nhỉ?”
“Tôi nhớ trước đây cô ta là một đứa con gái hư hỏng tệ hại.”
“Ham tiền vậy sao không mẹ truyền con nối, đi bán đi?”
1.
Mấy anh em chí cốt của gã mượn rượu làm càn, nói.
Từ đầu đến cuối Trình Thừa không nói câu nào, ánh mắt u ám.
Bạn gái của gã, Chúc Lâm mỉm cười tỏ ý xin lỗi với tôi, nói: “Thật ngại quá, hôm nay ăn mừng triển lãm tranh, họ cũng uống hơi nhiều rồi, muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân nên mới đến đây ấy mà.”
“Đây là để bồi thường.” Cô ta rút hai trăm tệ trong ví ra như thể bố thí.
“Hai mươi cái sủi cảo, không cần thối.”
Tôi cụp mắt, nói: “Xin lỗi, tôi chuẩn bị dẹp quầy rồi.”
Vẻ mặt Chúc Lâm trở nên khó coi, cô ta kéo tay áo gã lắc lắc: “A Thừa… em chỉ có ý tốt thôi, ai ngờ cô ấy lại không cảm kích.”
U ám trong mắt Trình Thừa chợt tiêu tan, thay bằng sự dịu dàng khiến người ta yên lòng, ngón tay gã đan vào tay cô ta. Khi gã nhìn về phía tôi, giọng nói đã mang theo sự khinh miệt quen thuộc: “Sống ra thế này rồi mà vẫn ra vẻ cao quý à?”
Gã nhấc một cặp lồng, hỏi: “Không phải còn đây à?”
Hơi nước bốc ra, trong lồng trúc còn hơi mười mấy cái sủi cảo.
Tôi cười gượng gạo, nói: “Phần cuối để lại cho vị ấy nhà tôi.”
“Vị ấy nhà cô?”
Trình Thừa nhếch môi: “Giang Nghi, quả nhiên cô không khác gì trước đây nhỉ, nói dối không chớp mắt.”
Ngay sau đó, gã vươn tay qua, đổ nước dùng và vỏ tôm trong nồi lên đầu tôi.
Nước dùng đã hơi lạnh xối xuống cổ áo khiến tôi rùng mình.
Thảm hại ơi là thảm hại.
Đối phương người đông thế mạnh, tôi siết chặt nắm tôi rồi cũng chỉ đành thả ra.
Gã nhếch môi cười xấu xa: “Đây mới là dáng vẻ một đứa con gái hư hỏng nên có.”
Chúc Lâm nhìn mái tóc dính bết của tôi, ánh mắt lóe lên sự khinh miệt: “Bỏ đi A Thừa, em không muốn so đo với cô ta làm gì, bắt cô ta xin lỗi rồi mình đi thôi.”
Có rất đông người đang vây xem, tôi nhìn gã, không chút do dự lấy điện thoại báo cảnh sát: “Alô, ở đây có kẻ say rượu đập phá quầy hàng của tôi.”
2
Trình Thừa và tôi học cùng trường cấp hai.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
Lần đầu tiên gặp nhau là trong một ngõ nhỏ, tôi phang chai rượu vào đầu một gã hói khiến hắn ôm đầu bỏ chạy, song vẫn không quên chửi rủa: “Sao không học mẹ mày ấy, giả bộ thanh cao đếch gì?”
Tôi giận run người, thấy có người đi ngang qua, tôi lẳng lặng lau vết m..áu trên tay.
Bấy giờ, người nọ đưa tới một tờ giấy: “Lau đi.”
Tôi nhận ra đối phương, Trình Thừa, một nhân vật nổi tiếng trong trường.
Tuy học hành bết bát nhưng đánh nhau, gây chuyện, hút thuốc, uống rượu không sót thứ nào.
Trình Thừa giành giải nhất cuộc thi vẽ tranh cấp thành phố học kì trước.
Nhờ một bức tranh đoạt giải và vẻ ngoài ưa nhìn phổ biến, gã trở nên nổi tiếng trong khuôn viên trường.
Tôi thừa nhận, mới đầu tôi qua lại với Trình Thừa là có mục đích riêng.
Chửi bới, bắt nạt, bầu không khí ngột ngạt… Cuộc sống như cái kén tằm quấn chặt khiến người ta khó thở. Tôi thậm chí còn không dám thi quá tốt, vì một khi tôi đạt thứ hạng đủ cao, những người đó sẽ bò ra như giòi, kéo tôi xuống vũng bùn cùng chúng.
Hơn bất kì ai khác, tôi muốn bò ra khỏi thế giới mục nát này.
Một góc áo trắng phất phới trong gió của thiếu niên, đôi mày sắc nét xinh đẹp dưới ánh mặt trời… trong giây phút đuối nước, có quá nhiều thứ có thể xem như “ngọn cỏ” để bấu víu.
3
Chúc Lâm xuất hiện vào thời điểm đó.
Trên khán đài sân bóng, cô ta và vài người khác ngồi bên cạnh tôi.
Cô ta nhìn lướt qua tôi đang ôm áo khoác đồng phục bên cạnh rồi nhìn về phía thiếu niên trên sân bóng, nói: “Đồ tôi không cần mà cô còn thật yêu thích.”
Chúc Lâm xuất thân từ gia đình giàu có, trong trường cô ta luôn bày ra dáng vẻ đại tiểu thư và ra vẻ mình vượt trội hơn người khác.
Trong lớp có rất nhiều người bợ đỡ cô ta.
“Nghe nói nhà cô rất nghèo, sống ở cái chỗ…”
Cô ta ngắm nghía bộ móng tinh xảo, vắt óc tìm từ: “Khu ổ chuột?”
Có người lớn tiếng nói: “Đại tiểu thư, người ta gọi thôn quê giữa thành thị.”
Cô ta bịt mũi, tay còn lại phẩy phẩy: “Khó trách lại có mùi chua của cái nghèo.”
Họ chẳng sỉ vả tôi được bao lâu thì Trình Thừa đã ôm bóng đi tới trước mặt chúng tôi. Gã lạnh lùng nói: “Mấy người làm gì đấy?”
Mặt mày Chúc Lâm tái mét, song chẳng mấy chốc cô ta đã “hồi sinh”: “Dù có bị tôi từ chối cậu cũng đừng dây dưa với cái loại thối nát như Giang Nghi chứ, cậu có biết mẹ cô ta là hạng người gì không?”
Gã im lặng đứng tại chỗ, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
Những người có mặt đều như đang thưởng thức một vở kịch hay.
Sự xấu hổ thầm lặng gần như lấp đầy mỗi một lỗ chân lông trên người tôi trong chớp mắt.
Trình Thừa kéo tôi đi, chỉ bỏ lại một câu: “Không liên quan đến cô.”
Sau lần đó, tôi hỏi gã: “Anh từng theo đuổi Chúc Lâm sao?”
Gã có vẻ hơi buồn bực.
Sau khi im lặng hồi lâu, bỗng nhiên gã đăm đăm nhìn tôi, rồi nói: “Không có lửa lấy đâu ra khói, sao người khác cứ luôn gây chuyện với em chứ? Giang Nghi, em có thể tự tìm xem vấn đề của mình nằm đâu không hả?”
Trình Thừa cau mày, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói: “Thật ra em đừng nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ này nọ vẫn đẹp đấy.”
Tôi cay đắng cười.
Từ nhỏ đến lớn, điều tôi nghe nhiều nhất chính là phải tìm vấn đề ở chính mình. Bởi vậy, bị người ta chửi có cha sinh không có mẹ dạy là lỗi của tôi, thi quá tốt bị người ta nắm tóc đè đầu vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh nữ cũng là lỗi của tôi.
Dưới ánh đèn neon, Trình Thừa thấy tôi không nói gì, đứng dậy dứt khoát bỏ đi.
Lòng tôi chợt cảm thấy chua xót.
Trên con đường xe cộ tấp nập, người qua kẻ lại như mắc cửi, dường như ai cũng có chốn để về.
Tôi thì chỉ có cụm đèn trên đầu thuộc về mình, vậy mà ông trời còn như trêu ngươi, ánh đèn chập chờn vài lần rồi tắt phụt.
4
Sau khi cảnh sát hòa giải, Chúc Lâm và những người khác miễn cưỡng xin lỗi tôi.
Tôi lê thân xác mệt lả về nhà, à mà có lẽ nơi này cũng không thể gọi là nhà được. Mỗi một món đồ trang trí trong căn biệt thự ngoại ô này đều có cái giá tôi không cách nào trả nổi.