Thế giới thứ chín

Chương 193




Quy tắc bên trong vòng lửa rõ ràng được thiết kế để chuyên về luyện thể, nên đã trợ giúp cường độ tu luyện của Địch Cửu bình ổn từ Tam Vương Hư Cảnh từ từ tiến lên cảnh giới Hồn Cảnh.

Trong lòng Địch Cửu cực kỳ mừng rỡ và kích động, có thể không cần chịu thống khổ về thân xác mà chỉ luyện thể đơn giản thôi thì có khác gì thiên đường đâu cơ chứ.

Tiếp tục với loại phương thức quá độ bình ổn này, nhiều nhất chỉ cần nửa tháng là hắn có thể hoàn toàn đạt được tu vi Hồn Cảnh rồi. Dựa vào tình huống ấy mà suy ra, chờ sau khi hắn thành công đột phá Hồn Cảnh, thậm chí còn có khả năng rất lớn để trùng kích Tam Vương và chân chính bước vào Vương Cảnh nữa kìa.

“Răng rắc!”

Đột nhiên, âm thanh xương cốt vỡ bỗng phát ra từ thân thể của hắn, không đợi Địch Cửu kịp phản ứng, cả người hắn hiện giờ như một chuỗi phản ứng dây chuyền, từng đoạn xương cốt thay nhau đứt gãy.

Đồng thời, một đạo hỏa diễm từ bên trong Tinh Không bỗng dưng chạy ra ngoài hòa lẫn vào tinh huyết của hắn. Toàn thân Địch Cửu lúc này chả khác nào dầu hỏa bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, đau đớn vô cùng.

Cơn đau khủng khiếp không ngừng truyền tới ngũ quan và toàn bộ nhục thân khiến nét mặt Địch Cửu trở nên vặn vẹo. Trên trán hắn không còn là mồ hôi nữa mà là huyết thủy ngưng tụ, loại đau nhức của hiện tại so với khi hắn phải tiếp nhận ở bên trong không gian phong nhận kia còn lợi hại hơn gấp mấy lần.

Địch Cửu điên cuồng vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết, điều khiển đạo hỏa che kín kinh mạch và tử phủ của mình lại. Một khi hỏa diễm thiêu đốt khiến kinh mạch bị tổn thương thì hắn sẽ nhanh chóng hấp thụ toàn bộ hỏa diễm đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể của hắn lại.

Nếu không nhờ thức hải Địch Cửu cường đại thì loại đau đớn ấy cũng đủ để hắn hôn mê bất tỉnh từ lâu rồi, cho nên bây giờ dù như thế nào đi chăng nữa, Địch Cửu nhất định cũng phải kiên trì đến cùng.

Thức hải cường đại giúp cho tinh thần và ý chí của Địch Cửu trở nên mạnh mẽ hơn không ít, cộng với việc hắn từng trải qua bên trong không gian phong nhận khiến ít nhiều hắn cũng có kinh nghiệm chống đỡ.

Địch Cửu biết rõ thống khổ lúc này người bình thường khó mà có thể chịu được, thế nhưng chỉ cần hắn kiên trì vượt qua thì thu hoạch chắc chắn sẽ vô cùng phong phú.

Quả nhiên, trước khi loại “hành hạ thể xác” ấy kết thúc thì hắn đã cảm nhận được cường độ thân thể tăng cao lên rất nhiều.

Cứ như vậy kéo dài qua mấy ngày khiến cường độ nhục thân của Địch Cửu đã tăng lên không ít, mà xương của hắn cũng bắt đầu tản ra quang mang nhàn nhạt, những đoạn bạch cốt bị đứt gãy lúc trước chầm chậm khép lại, huyết nhục bị thiêu đốt thay nhau trùng sinh…

Tình trạng lúc này chả khác nào hạt giống nảy mầm chui lên từ mặt đất, trong nháy mắt toàn bộ cơ thể hắn đều được phục hồi, thân thể từ Tam Vương Cảnh đã tiến thẳng vào hàng ngũ Hồn Cảnh.

Địch Cửu cảm khái không thôi, hắn còn tưởng rằng bản thân có thể trong tình huống bình thường, không cần chịu thống khổ như trong luyện ngục để thành công, nào ngờ bất luận ra sao thì những trải nghiệm đáng sợ ấy hắn đều phải trải qua hết.

Thừa thắng xông lên, Địch Cửu lại một lần nữa tăng nhanh vận chuyển Đại Không Luyện Thể Quyết, nhưng làm hắn thất vọng chính là vô luận thúc đẩy ra sao đều không thể giúp nhục thân tiến thêm một bước nào khác nữa.

Địch Cửu mở mắt nhìn những người còn lại thì kinh ngạc phát hiện dường như bọn họ không hề đau đớn giống hắn. Mặc dù Địch Cửu rất muốn dùng thần niệm để quan sát tình trạng tu luyện của người khác nhưng hắn biết đây là điều tối kỵ nên đành thôi.

Địch Cửu đoán, hiệu quả của việc luyện thể mạnh bao nhiêu có quan hệ rất lớn tới pháp quyết. Vì vậy, có lẽ hắn nên di chuyển lên tầng tiếp theo.

Thế nhưng vào thời điểm Địch Cửu chuẩn bị bước xuống khỏi vòng lửa thì một giọng nói đột ngột vang lên:

- Cái tên kia, mau tránh ra chỗ khác cho ta!

Một thanh niên mang Lưu Ly Thang trên lưng, mặt mọc đầy râu, dùng tay chỉ thẳng mặt Địch Cửu, lớn lối quát. Gã đã tra xét qua tu vi của mười tám người đang tu luyện tại nơi này và pháp hiện tu vi của Địch Cửu là thấp nhất.

Vốn Địch Cửu cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng không nghĩ tới lại có người muốn giành chỗ của hắn. Hừ, chỉ là một tên Hư Cảnh tầng ba mà thôi, hoàn toàn không đáng lọt vào mắt hắn.

Mặc dù Địch Cửu lên tới tầng 64 vô cùng nhẹ nhàng nhưng hắn cũng sẽ không nghĩ những người khác là kẻ vô dụng. Thực lực của những người leo lên được tới đây trên cơ bản đều sẽ khá mạnh mẽ, bởi vì không phải ai cũng như hắn, có thể cảm ngộ được pháp tắc cơ sở của Ngũ Lục Đạo Tháp.

Trên thực tế, nếu không có Vẫn Thạch trợ giúp thì chắc Địch Cửu cũng chả khác những người kia là bao. Hoặc cũng có có thể, hắn hoàn toàn không cảm ngộ được một chút gì luôn ấy chứ.

- Vì sao? Bản thiếu tới chỗ này trước ngươi mà.

Địch Cửu nhẹ nhàng hỏi ngược lại, hiện giờ trên người hắn còn Thư Giới và quá nhiều chuyện muốn làm. Nếu không phải dính dáng đến lợi ích tự thân và đại đạo thì hắn đã tránh đi để tiết kiệm thời gian rồi. Bất quá cái tên gia hỏa trước mặt này nghĩ gì mà lại ra lệnh cho hắn chứ?

Đột nhiên, đạo hỏa trong lòng Địch Cửu nhảy lên một cái khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên, xem ra trên người tên gia hỏa râu ria trước mặt có thứ mà hắn cần.

Thanh niên nọ nghe thấy lời Địch Cửu hỏi thì bật cười.

- Dám xưng bản thiếu ở trước mặt Hổ Nhất Hữu ta đây, quả nhiên là hậu sinh khả úy mà.

Ồ, cái tên này nhìn qua trẻ trung là thế mà lại gọi Địch Cửu hắn là “hậu sinh” ư?

Mà chuyện đó cũng chẳng khiến Địch Cửu để tâm, từ một góc độ nào đó mà nói, hắn quả thật là “hậu sinh”. Cái người gọi là Hổ Nhất Hữu này nhìn qua khá trẻ tuổi nhưng chí ít cũng phải hơn trăm tuổi rồi, gấp mấy lần tuổi hắn lận, gọi thế cũng được.

- Hổ Nhất Hữu là người đứng thứ sáu mươi ba trong Bảng Tiềm Lực, quả nhiên rất mạnh mẽ, không ngờ chỉ mới có mấy tháng trôi qua mà gã đã lên tới tầng sáu tư rồi kìa.

Hai gã tu sĩ đang ngồi bên trong vòng lửa khác lên tiếng nghị luận thì bị Địch Cửu nghe được, ánh mắt hắn sáng rực lên:

- Ngươi là người đứng thứ sáu mươi ba trên Bảng Tiềm Lực sao?

Hổ Nhất Hữu ngạo nghễ đáp:

- Không sai, chính là ta đây. Đừng nói Hổ Nhất Hữu ta khi dễ người mới, hiện giờ ngươi đánh với ta một trận đi, nếu như ta thua ta sẽ đưa ngươi Lưu Ly Thang, về sau mà gặp lại ta nhất định sẽ đi đường vòng.

Địch Cửu hoàn toàn không bận tâm đến việc Hổ Nhất Hữu khiêu khích mình mà chỉ tiếp tục hỏi:

- Nếu ta thắng được ngươi rồi, có phải từ giờ trở đi ta sẽ là người đứng hạng thứ sáu mươi ba trên Bảng Tiềm Lực hay không?

Nghe vậy, Hổ Nhất Hữu sững sờ không thôi, lúc này rồi mà tên nhóc nọ còn nghĩ tới chuyện được vào Bảng Tiềm Lực ư? Gã khẽ lắc đầu, kiên nhẫn giải thích:

- Không phải, Bảng Tiềm Lực là do Thiên Cơ Các sắp xếp. Sau mỗi lần Ngũ Lục Đại Hội kết thúc, Thiên Cơ Các sẽ sắp xếp lại thứ tự của Bảng Tiềm Lực này, ta không có năng lực tự quyết định chuyện đấy đâu.

Địch Cửu cảm thấy cực kỳ thất vọng, lời Hổ Nhất Hữu vừa nói khiến hắn không dậy nổi hứng thú để đánh nhau với gã nữa.

- Vị bằng hữu này, nghe nói ngươi là cường giả trên Bảng Tiềm Lực thì ta làm gì dám đánh cùng ngươi chứ. Nếu ngươi đã nói như thế, vị trí này tự nhiên ta sẽ nhường lại ngươi. Mà người tài giỏi như ngươi trên thân khẳng định sẽ có rất nhiều bảo vật, đối với một kẻ tán tu chưa từng gặp phải sự đời như ta, ngươi sẽ không khi dễ, đòi ta phải đền bù tổn thất đâu nhỉ?

Dựa vào kịch bản bình thường, không phải bọn họ sẽ nổi lửa giận ngút trời rồi đánh nhau rầm rộ hay sao? Vì sao tên nhóc ấy lại chủ động thoái lui như thế chứ?

Đúng rồi, hẳn là tên này bị cái danh y có tên trên Bảng Tiềm Lực dọa sợ rồi.

Nghĩ tới đây, Hổ Nhất Hữu bèn gật đầu bảo:

- Không sai, không chỉ vậy, ta còn tặng ngươi một viên Ma Vân Kim cấp bốn này, xem như quà thưởng cho chuyện ngươi khá biết điều đấy.

Nói xong, Hổ Nhất Hữu nhanh chóng lấy ra một viên tinh thạch màu đen đưa cho Địch Cửu.

Địch Cửu mỉm cười, tinh ranh đáp:

- Dù sao Hổ Nhất Hữu ngươi cũng là người đứng thứ sáu mươi ba trên Bảng Tiềm Lực, ấy vậy mà lại chỉ lấy ra được một viên vật liệu cấp bốn, này chẳng phải tự vũ nhục mình hay sao, ta thèm vào. Cái dạng cường giả như ngươi thì có gì phải sợ, nếu đã thế thì chúng ta đánh một trận luôn đi. Ngươi phải biết là trước đây ta từng gặp qua một tên đứng thứ hai trăm ba sáu trên Bảng, chỉ tiện tay thôi gã ta đã lấy ra một viên Huyễn Tinh Thạch cấp sáu rồi đó.

Địch Cửu thay đổi quyết định, hắn thầm nghĩ đánh một trận với Hổ Nhất Hữu cũng chẳng sao, còn tiền đặt cược thì tất nhiên là phải chọn một món trong nhẫn trữ vật của đối phương rồi.

- Không có khả năng, làm gì có người nào ngu ngốc đến nổi tùy tiện lấy Huyễn Tinh Thạch cấp sáu tặng cho người lạ mặt được?

Hổ Nhất Hữu đáp theo bản năng, gã hiểu đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra, vậy mà chẳng biết vì sao gã lại vẫn như bị ma ám, lấy một viên khoáng thạch màu đỏ ra rồi im lặng nhìn chằm chằm đối phương.

Địch Cửu thấy viên khoáng thạch kia thì bật cười:

- Tốt, chính là viên này nè. Vị trí của ta, ta tặng cho huynh đấy, ta kiếm chỗ khác tu luyện tiếp là được. Hổ huynh quả đúng là một trong những cường giả mà ta ngưỡng mộ, trước khi đi, ta chúc huynh trường sinh bất lão, vạn sự như ý, thân thể khỏe mạnh, kim thương không ngã, diễu võ giương oai, à cái này không phải...

Địch Cửu nhanh chóng vươn tay cầm lấy khoáng thạch rồi xoay người tiến vào lối đi lên tầng 65 trong chớp mắt.

Hổ Nhất Hữu lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng gào lên:

- Này cái tên kia, ta cầm nhầm đó, thứ ta muốn cho ngươi là Hỏa Vân Kim chứ không phải cái đó…

Đáng tiếc đã muộn, Địch Cửu đã đi thẳng lên tầng 65.

Sắc mặt Hổ Nhất Hữu tái nhợt, gã thế mà lại lấy nhầm Cực Hỏa Tinh Kim cấp chín ra mất rồi.

Đây chính là bảo vật Ngũ Đại Tông Môn khao khát cũng chẳng có được đấy, bảo bối giúp dị hỏa tấn cấp hay nói cách khác đây chính là vô giới chi bảo a. Hổ Nhất Hữu hắn may mắn lắm mới sở hữu được nó, không ngờ trong thoáng chốc lại bị người ta lừa mất.

Không được, nhất định gã phải đoạt nó về.

Hổ Nhất Hữu làm gì còn tâm tình để luyện thể nữa, trong đầu gã lúc này chỉ muốn đuổi theo Địch Cửu mà thôi.

Đáng tiếc gã làm gì có cơ sở pháp tắc của Đạo Tháp để hộ thân như Địch Cửu, muốn đi từ tầng 64 lên 65 cơ bản là đang nằm mơ.

Quả nhiên gã vừa mới thử bước lên ba bậc thang thôi đã bị áp lực đáng sợ ngăn cản, sau đó trực tiếp bị truyền tống ra khỏi Ngũ Lục Đạo Tháp luôn.

- A, kia chẳng phải là Hổ Nhất Hữu sao? Gã bị truyền tống ra khỏi Đạo Tháp rồi kìa.

Trông thấy Hổ Nhất Hữu bị truyền tống ra ngoài, có người hiếu kỳ phát hiện và la lên.

Hổ Nhất Hữu là người đứng thứ 63 trên Bảng Tiềm Lực, dựa theo thực lực của gã, hẳn là có đủ khả năng để leo lên tầng 68 mới đúng, sau đó ít nhất cũng phải ở trong đó tận một năm để tu luyện. Sao hiện giờ gã lại bị truyền tống ra ngoài nhanh vậy được nhỉ?

Hổ Nhất Hữu cũng không khỏi ngây người đứng trên Quảng trường, đầu óc gã phải mất một lúc mới tỉnh táo lại. Vừa rồi khi gã lấy ra Cực Hỏa Tinh Kim là đã phát hiện có chuyện không đúng rồi, chỉ trách tốc độ của tên tu sĩ kia quá nhanh, trong một chốc đã lấy được tinh thạch của mình. Còn một đống dài dòng lủng củng mà hắn lảm nhảm chỉ sợ là muốn di dời sự chú ý của gã mà thôi.

Không đúng, cho dù như thế nào thì cũng không thể dễ dàng lấy được đồ vật từ trong tay Hổ Nhất Hữu gã như vậy!

….

Sau khi tiến vào tầng 65, Địch Cửu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vừa nhìn thấy Hổ Nhất Hữu thì hắn đã cảm nhận được đạo hỏa của mình khẽ nhảy lên một chút, điều này nói lên trên người gã nhất định có bảo vật mà đạo hỏa cần.

Địch Cửu không có lá gan lớn đến mức giết người cướp bảo vật nên lúc đầu mới muốn thông qua ngôn ngữ để lừa gạt Hổ Nhất Hữu, tốt nhất là nên chấp nhận việc người thắng được lấy một món bất kỳ trong nhẫn trữ vật của người thua. Vậy mà không nghĩ tới Hổ Nhất Hữu lại cho hắn một kinh hỉ lớn đến thế, gã lấy hẳn ra một viên Cực Hỏa Tinh Kim làm “quà gặp mặt” luôn.

Thế nhưng, Địch Cửu cũng biết thừa Hổ Nhất Hữu chắc chắn sẽ không dễ dàng gì mà cho hắn nên mới dứt khoát cầm đi rồi biến mất ngay.

Giờ phút này hắn cảm thấy vô cùng may mắn, may là thời điểm luyện thể đã dùng đạo hỏa che Tinh Không lại, bằng không thì viên Cực Hỏa Tinh Kim ấy đã vô duyên với hắn rồi.