. . . .
"Bành!" Thân thể Khương Thiên Vương từ hư không ngã xuống, hiển nhiên độn thuậ của hắn đối mặt với khốn trận của Địch Cửu chính là chuyện cười.
Địch Cửu trông thấy Khương Thiên Vương bỏ chạy, lập tức biết không tốt.
Quả nhiên Hư Mộ Luân trông thấy Khương Thiên Vương bị khốn trận ngăn trở, lập tức chính là khẽ giật mình, hắn không chút do dự lui lại một bước, vô tận kim diệp lập tức phân ra một nửa bao lấy lĩnh vực của Hư Mộ Luân.
Rầm rầm rầm! Sát thế đạo tắc liên miên cuồng bạo bạo liệt. Trước đó Tuế Nguyệt Tam Trương Cơ bảy đợt sóng đao đều không có xé mở vô tận kim diệp, dưới sát thế đạo tắc bạo liệt vậy mà kim diệp bị xé mở, thân thể Hư Mộ Luân xuất hiện ở dưới thần thông của Địch Cửu.
Nhưng mà Hư Mộ Luân lại là nhẹ nhàng thở ra, hắn không nghĩ tới trình độ trận đạo của Địch Cửu vậy mà đến mức này. Vừa rồi bất tri bất giác mượn nhờ quy tắc bố trí một cái Khốn Sát đại trận. Nếu không phải Khương Thiên Vương đột ngột trốn chạy, e là hắn sẽ bị Địch Cửu ám toán.
Đừng nhìn thần thông hiện tại của nghiền ép Địch Cửu nhưng đại đạo của Địch Cửu không thể coi thường, một khi cho Địch Cửu nắm lấy cơ hội, rất có thể sẽ lật bàn.
Địch Cửu thầm than một tiếng, hắn biết mình bị Khương Thiên Vương hỏng chuyện tốt. Hư Mộ Luân có thực lực thế này, Tuế Nguyệt Tứ Trương Cơ tuyệt đối không làm gì được đối phương, cho nên Địch Cửu căn bản cũng không có dự định thi triển ra Tuế Nguyệt Tứ Trương Cơ, mà là chuẩn bị kích phát Khốn Sát đại trận đã sớm đã dùng pháp tắc trận kỳ tạo dựng.
Đáng tiếc là Khốn Sát đại trận bị Khương Thiên Vương làm bại lộ, để Hư Mộ Luân cảnh giác. Khốn trận bại lộ Địch Cửu chỉ có thể sớm kích phát Giảo Sát Trận, cuối cùng chỉ xé mở lĩnh vực của Hư Mộ Luân, làm yếu thần thông của Hư Mộ Luân mà thôi.
Phóng Cửu Trọng thấy rõ, hắn lập tức liền biết kế hoạch của Địch Cửu bị Khương Thiên Vương phá hủy. Hắn chỗ nào sẽ còn chờ đợi thêm nữa, Cửu Trọng Tháp cuốn lên tầng tầng lớp lớp thuộc tính quy tắc bao khỏa lấy Khương Thiên Vương.
Nếu như nói trước đó Khương Thiên Vương còn có thể chế trụ Phóng Cửu Trọng, sau khi bị Địch Cửu bổ thân thể ra, thậm chí trong thân thể của hắn còn có đạo tắc từ thần thông của Địch Cửu lưu chuyển, Khương Thiên Vương cũng không còn cách nào ngăn trở sát thế của Cửu Trọng Tháp.
Chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, Khương Thiên Vương liền bị Phóng Cửu Trọng kéo vào trong sát thế thế giới của Cửu Trọng Tháp.
. . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . .. . .
Dù tiên cơ đã mất đi, Địch Cửu cũng không có dừng, Thiên Sa Đao lại cuốn một cái, đồng thời một đao bổ ra.
Một đao thường thường không có gì lại tạo ra sóng đao còn cuồng bạo hơn cả Tuế Nguyệt Tam Trương Cơ, một đao của Địch Cửu thật sự giống như gió nhẹ lướt qua mặt hồ, chỉ có nhỏ xíu gợn sóng dập dờn.
Tu vi đến cực hạn về sau một đao tiện tay cũng là thần thông. Địch Cửu không phải bởi vì hiểu rõ chuyện này mới tiện tay một đao. Mà bởi vì hắn rõ ràng hết thảy thần thông đối với Hư Mộ Luân trước mắt mà nói so với một đao tiện tay thật sự không có bao nhiêu khác biệt.
Huống hồ Địch Cửu không phải tiện tay vung một đao, đây là thần thông Đao Đạo của hắn, Quá Khích.
Từ khi tu vi đại thành về sau, Địch Cửu liền cực ít dùng loại thần thông đao thế bình thường này. Hôm nay hắn lần nữa dùng Quá Khích, cũng thật sự là bất đắc dĩ, ai bảo Hư Mộ Luân có thực lực cường hãn như vậy, mà vận khí còn nghịch thiên?
Quá Khích mượn thông đạo do sát trận bạo liệt xé mở bổ về phía Hư Mộ Luân.
Nếu như không có trước đó sát trận kích phát, Địch Cửu Quá Khích tuyệt đối không cách nào xé mở pháp bảo kim diệp của Hư Mộ Luân và đại đạo lĩnh vực. Giảo Sát Trận mặc dù bị Khương Thiên Vương ảnh hưởng sớm kích phát nhưng vẫn trợ giúp Quá Khích xé mở thần thông cùng đại đạo lĩnh vực của Hư Mộ Luân.
Địch Cửu đè nén sự kích động trong nội tâm, Quá Khích thần thông đạo tắc phát huy đến cực hạn!
Nhân sinh giữa thiên địa, như bạch câu chi tội lại, bỗng nhiên mà thôi.
"Ha ha, cũng liền như vậy thôi." Hư Mộ Luân vung tay lên, vô tận kim diệp lại tràn vào thông đạo do Quá Khích xé mở, lại lần phô thiên cái địa cuốn về phía Địch Cửu.
Thần thông Quá Khích của Địch Cửu tựa như như thời gian qua nhanh, vẻn vẹn là một đạo màu xám lướt qua Hư Mộ Luân, sau đó liền biến mất không thấy gì nữa.
Hư Mộ Luân hơi nghi hoặc một chút, tất nhiên thần thông của Địch Cửu là thời gian thần thông, đạo kia màu xám khoảng cách hiển nhiên là Quá Khích thần thông hiệu quả. Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, thậm chí ngay cả một sợi tóc đều không tổn thương được, hắn không rõ vì sao Địch Cửu phải dùng một chiêu thần thông không có chút ý nghĩa nào thế này.
Còn có thần thông của Địch Cửu, Quá Khích khoảng cách hẳn là màu trắng mới đúng. Bởi vì dưới quy tắc của hai người thì khu vực này nghiễm nhiên biến thành một thế giới quy tắc sáng ngời, vì sao hắn nhìn thấy là màu xám?
Nhưng mà những thứ này đều không trọng yếu, ức vạn kim diệp hoàn toàn cuốn về phía Địch Cửu, dù là cảnh giới của hắn bất ổn nhưng giờ phút này muốn nghiền ép Địch Cửu cũng không phải việc khó gì.
Địch Cửu biết mình và Hư Mộ Luân chênh lệch có chút lớn, đối mặt với vô tận kim diệp xoắn tới, hắn không chút do dự tế ra Thế Giới Thư cùng Trụ Thiên Hồ Lô, hai kiện pháp bảo hoàn toàn che lại thân thể của hắn.
Oanh! Răng rắc! Lĩnh vực của Địch Cửu bị vô tận kim diệp xé mở, cùng lúc đó thì Trụ Thiên Hồ Lô vỡ ra. Kế tiếp là thần thông đạo tắc đánh vào Thế Giới Thư, Địch Cửu bị cuốn bay ngược ra đã là hóa thành một huyết nhân.
Thân thể, xương cốt bị cắt ra, da thịt xuất hiện vết rách.
Hư Mộ Luân hừ lạnh một tiếng, đưa tay chụp vào Địch Cửu. Hiện tại hắn còn không thể giết Địch Cửu bời vì Địch Cửu là một cái bảo tàng, là nhân tố cho hắn bước vào bước thứ chín. Nhưng tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác, trong mắt Hư Mộ Luân, Địch Cửu không đơn giản, nhất định phải nhanh chóng giải quyết.
Chỉ là tay Hư Mộ Luân bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt lập tức trở nên hưng phấn giơ tay chụp vào hỗn độn bên ngoài khu vực hai bên chiến đấu.
Sau một khắc một tên nam tử sắc mặt tái nhợt bị Hư Mộ Luân kéo ra từ trong Hỗn Độn, hắn nhìn xem nam tử này, cười ha ha nói ra,
"Thì ra là thế."
Ánh mắt Địch Cửu cũng là rơi vào nam tử có sắc mặt tái nhợt này, hắn lập tức hiểu ra, thở dài một tiếng nói ra,
"Thì ra là ngươi nha, thật không nghĩ tới ngươi vậy mà lẫn vào cũng không tệ lắm, đã có thể đi vào trong Hỗn Độn."
Nam tử mặt tái nhợt cười ha ha một tiếng, "Ta cho là thời điểm gặp ngươi lần nữa hẳn là có thể tùy ý giẫm ngươi dưới lòng bàn chân, không nghĩ tới ngươi vẫn mạnh hơn ta."
Địch Cửu lắc đầu, "Mạnh hơn so với ngươi thì có ích lợi gì? Còn không phải bị kẻ khác đè lên đánh."
Nam tử sắc mặt tái nhợt bỗng nhiên nhìn về phía Hư Mộ Luân: "Thả Địch Cửu, ta để cho ngươi sừ dụng. Ta biết ngươi muốn cái gì, Quy Tắc Đại Đạo của Địch Cửu khởi nguồn từ ta."
Nói xong câu đó, nam tử sắc mặt tái nhợt chuyển hướng Địch Cửu, "Địch Cửu, cám ơn ngươi lúc trước đã cứu ta. Những năm gần đây, ta kiến thức quá nhiều, sớm đã sống đủ rồi, liền dùng ta lúc đầu nên vẫn một mạng đổi lấy ngươi một mạng. Đúng, những năm gần đây, ta gặp quá nhiều tu sĩ. Đi qua một vòng, cuối cùng phát hiện vẫn là ngươi thú vị. Ít ra ngươi là một tu sĩ thật sự, dám nói cũng dám làm, ngươi xem như bằng hữu của ta.
Đáng tiếc, thực lực chúng ta đều quá kém, không cách nào ôn chuyện, vĩnh biệt."
Nói xong, nam tử sắc mặt tái nhợt này hóa thành một đạo đạo tắc màu vàng biến mất trong bàn tay của Hư Mộ Luân.
Hư Mộ Luân mừng rỡ và cuồng nhiệt, hắn nhìn Địch Cửu rồi từ tốn nói,
"Là rất đáng tiếc, ngươi người bạn này không đợi ta đáp ứng tha ngươi liền tự tác chủ trương. Hắn có khả năng không biết Hư Mộ Luân ta cho tới bây giờ cũng sẽ không để cho người khác quyết định thay."
Địch Cửu vừa nhìn thấy nam tử trung niên này, liền biết gia hỏa này chính là đạo tắc thứ chín. Lúc trước hắn thả đạo tắc thứ chín, thật không nghĩ tới đạo tắc thứ chín vậy mà trưởng thành đến tình trạng này.
Địch Cửu cười ha ha, "Địch thái gia ngươi cần thằng hề như ngươi tha sao?"
Khi nói chuyện, Thiên Sa Đao lần nữa cuốn lên.
Mặt Hư Mộ Luân cứng đờ, lập tức một loại khí tức cuồng bạo trong cơ thể hắn tàn phá bừa bãi. Xem như ngớ ngẩn cũng biết đạo tắc thứ chín chọn tự bạo đại đạo đạo tắc để đối phó hắn.
Ha ha, chỉ là một đạo đạo tắc cũng muốn dùng tự bạo đến trói buộc Hư Mộ Luân hắn, đây là xem thường đại đạo của hắn hay là đạo tắc này tự cho là đúng?
Hư Mộ Luân căn bản là mặc kệ Thiên Sa Đao của Địch Cửu, đạo vận quanh thân lưu chuyển, khí tức cuồng bạo lập tức liền yếu bớt.
Nhưng chỉ trong thời gian một hoi thở, sắc mặt Hư Mộ Luân biến đổi lần nữa, mồ hôi lạnh trên trán rỉ ra.
Xa xa, Phóng Cửu Trọng sớm đã chế trụ Khương Thiên Vương, xem mà cảm thấy có chút kinh dị. Lấy đạo hạnh của đạo ta tuyệt đối không thể khiến Hư Mộ Luân trở nên như vậy.
Sau một khắc Phóng Cửu Trọng liền hiểu được, Hư Mộ Luân quanh thân tử khí màu xám quanh quẩn, đỉnh đầu càng là hắc vụ bốc lên, đây là trúng độc tình huống a. Hư Mộ Luân cường giả như vậy vậy mà có thể trúng độc? Đây rốt cuộc là độc gì? Lại nhiều vấn đề cũng không có người trả lời Phóng Cửu Trọng.
Hư Mộ Luân nổ đom đóm mắt nhìn chằm chằm Địch Cửu, "Thần thông vừa rồi là muốn mượn nhờ một tia khe hở để hạ độc ta?"
Địch Cửu căn bản là mặc kệ Hư Mộ Luân, sát thế từ Thiên Sa Đao mãnh liệt cuồng bạo, thật giống nhứ muốn quét sạch Hạo Hãn Hỗn Độn. Đây là hắn lần thứ nhất hắn thi triển thần thông Độc Đạo quy tắc, đây là một đạo quy tắc bên ngoài Quy Tắc Đại Đạo, trước đó sở dĩ không dùng là bởi vì thần thông này quá mức ngoan độc thôi.
Dưới mắt Hư Mộ Luân bị đạo tắc thứ chín tự bạo, bị Độc Đạo quy tắc trói buộc, rõ ràng là đại đạo trúng độc, Địch Cửu há có thể buông tha loại cơ hội này. Giờ khắc này Địch Cửu chẳng những cảm tạ Vong đạo chi độc đã từng suýt chút nữa muốn mạng nhỏ của hắn, cũng muốn cảm tạ Tỳ, bởi vì những cảm ngộ này siêu việt Quy Tắc Đại Đạo bên ngoài Độc Đạo quy tắc.