Chương 320: Chân dung ác ma
Trong một căn phòng nhỏ, có một người trẻ tuổi đang mặc đồng phục nam sinh của trường San Marx đang ngồi và nhìn vào màn hình máy tính suy nghĩ gì đó thì một loạt tiếng đập cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của người trẻ tuổi này.
- Kugayama-sama... Kugayama-sama... - cùng với tiếng đập cửa là những tiếng kêu gấp gáp kèm theo tiếng thở dốc của giọng một người đàn ông trung niên.
Kugayama giật mình tỉnh lại từ trạng thái thất thần và nhìn về phía cảnh cửa và nói:
- Vào đi.
- Cạch !!
Cạnh cửa được mở ra, một người đàn ông mặc Vest đen và đeo kính đen trông như men in black bước vào trong phòng. Người này vừa vào thì đã vội vã nói:
- Kugayama-sama, không ổn rồi, ở sàn đấu ngầm đã xảy ra chuyện.
- Có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói - Kugayama bình thản nói - sàn đấu ngầm có chuyện gì xảy ra ?
Người đàn ông này bắt đầu giải thích tình hình:
- Ở sàn đấu ngầm bỗng nhiên xuất hiện một người thanh niên vô danh tới thách đấu. Cậu ta đã g·iết c·hết mọi đối thủ của mình chỉ bằng một đòn duy nhất. Mặc dù tỉ lệ đặt cược đã liên tục được điều chỉnh xuống mức thấp nhất nhưng hầu hết những người đặt cược đều đặt cửa thắng cho cậu ta nên chúng ta đã lỗ cực kỳ nặng. Chúng tôi đã nhờ đến cả Tứ Quyền Vương nhưng họ vẫn bị tên này g·iết c·hết rồi. Càng ngày càng có nhiều người đặt rất nhiều tiền vào hắn ta nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta sẽ mất rất nhiều tiền.
Nghe người đàn ông này giải thích qua một lượt thì Kugayama đã nắm bắt được tình hình ở sàn đấu ngầm, cô ấy liền đứng dậy và nói:
- Chúng ta mau đi tới sàn đấu ngầm thôi.
...............
Lúv này hắn đứng ở trên võ đài giữa những tiếng hò reo của khán giả, hắn giúp những người này thắng được rất nhiều tiền nên đương nhiên là bọn họ rất ủng hộ hắn rồi.
Có điều lúc này đã không còn ai dám bước lên võ đài để thách đấu nữa rồi. Đến ngay cả những kẻ mạnh nhất của sàn đấu ngầm này là Tứ Quyền Vương còn bị hắn g·iết c·hết một cách dễ dàng thì làm gì còn ai dám tự tin thách đấu hắn nữa chứ. Những võ sĩ ở đây mặc dù là dân liều mạng nhưng họ không phải kẻ ngu, trên đời này không ai là muốn c·hết cả.
- Này, bắt đầu trận đấu tiếp theo đi chứ... mau lên đi...
Khán giả sau khi chờ đợi mãi mà không thấy ai dám lên thách đấu hắn thì bắt đầu phản đối, những người quản lý cũng không biết làm gì, đi lên bắt hắn rời khỏi võ đài thì nhất định là đám khán giả không đồng ý mà đám võ sĩ do họ nuôi lại không dám bước lên võ đài cho dù họ ra điều kiện gì đi nữa.
Trong lúc mà ban quan lý đang đau đầu thì bỗng nhiên Kugayama xuất hiện ở sàn đấu ngầm, cô ấy đi tới bên cạnh võ đài và nói với hắn:
- Đi với tôi, tôi muốn nói chuyện với cậu.
Hắn mỉm cười vì đã đạt được mục đích và đi xuống khỏi võ đài đi theo Kugayama. Thấy hắn bỏ đi thì đám khán giả bắt đầu la hét phản đối nhưng Kugayama không thèm để ý đến bọn này.
Lúc này Hilda đã ôm theo Nico và đi xuống khán đài và lại gần hắn, Kugayama thấy vậy thì cũng biết là hắn và Hilda đi cùng nhau nên cũng không nói gì cả.
Kugayama dẫn hắn và Hilda tới một căn phòng yên tĩnh và ngồi xuống nói:
- Nói đi, cậu muốn tìm tôi có việc gì - Kugayama nói - khi tôi vừa nói thì cậu đã đi theo ngay lập tức mà không thắc mắc gì chứng tỏ mục đích của cậu là muốn gặp tôi.
Kugayama tỏ ra cực kỳ sắc sảo, quả nhiên là để trở thành kẻ đứng đầu của ngôi trường danh giá bậc nhất như thế này thì đầu óc Kugayama không hề đơn giản một chút nào.
Hắn và Hilda đi tới ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng và nói:
- Tôi muốn bức "chân dung ác ma" - hắn không hề vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
Nghe thấy hắn nhắc tới bức "chân dung ác ma" thì Kugayama kinh ngạc nhìn hắn.
- Tại sao cậu lại biết được bức "chân dung ác ma" đang ở trong tay tôi - Kugayama hỏi.
Trước ánh mắt sắc bén của Kugayama thì hắn vẫn bĩnh tĩnh và nói:
- Là tác giả của nó nói cho tôi biết.
- Tác giả ? Không thể nào !! Từ xưa tới nay chưa từng có ai biết tác giả của bức "chân dung ác ma" là ai - Kugayama kinh ngạc đứng phắt dậy.
Thấy hắn chỉ mỉm cười nhìn mình thì Kugayama thu lại vẻ mặt thất thố và một lần nữa bình tĩnh trở lại.
- Cứ cho là cậu có quen biết với tác giả của bức "chân dung ác ma" đi, nhưng tại sao tôi phải đưa nó cho cậu ? - Kugayama ngồi trở lại chiếc ghế của mình nói - bức tranh đó bây giờ đã thuộc về tôi rồi.
- Thực ra thì cô có muốn đưa bức tranh đó cho tôi hay không cũng không sao cả - hắn thấy Kugayama có ý định từ chối thì nói - khi mà tôi gặp được cô thì có nghĩa là tôi muốn lấy bức tranh đó bất cứ lúc nào cũng được, tôi hỏi ý kiến của cô chỉ là để đỡ phải phí sức mà thôi.
Thấy hắn nói như vậy thì trong lòng Kugayama không tin những điều hắn nói và còn có chút khinh thường nhưng không hiểu sao khi thấy hắn mỉm cười nhìn mình đầy thâm ý thì một cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng của cô.
- Thôi được rồi, tôi sẽ dẫn cậu tới chỗ của bức tranh - Kugayama bất ngờ đồng ý.
- Ha ha ha.... như vậy mới ngoan chứ - hắn đứng dậy khỏi ghế sofa và cười lớn - nào mau dẫn đường đi.
Kugayama từ từ đứng dậy và đi ra khỏi phòng, hắn và Hilda liền đi theo cô ấy. Hắn không cần phải lo lắng đề phòng Kugayama dẫn hắn vào bẫy hay gì gì đó vì hắn tự tin rằng toàn bộ cái trường này không có bất kỳ một ai có thể động được vào một sợi lông của hắn hay Hilda và Nico.
Kugayama dẫn bọn hắn đi xuống bên dưới của sàn đấu ngầm, nơi này là một khu vực tối mật mà chỉ có một vài người cực kỳ quan trọng trong chính phủ mới được phép đi vào.
Bọn họ đi ngang qua một ga tàu điện ngầm ở rất sâu dưới lòng đất, đây là một lối thoát hiểm thông với nghị viện của Nhật Bản, có thể thấy học viện này có địa vị chính trị cao như thế nào.
Khu vực tối mật này quả thật giống hệt như một cái mê cung vậy, nếu không phải người biết rõ đường lối dưới này dẫn đi thì sẽ rất dễ bị lạc. Nhưng tất nhiên là trừ hắn ra, hắn có Byakugan nên hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua toàn bộ những bức tường này để tìm ra đường đi vì dù sao nơi này nằm rất sâu dưới lòng đất nên không cần thiết phải làm tường quá dày như ở phía trên gần mặt đất.
- Tới nơi rồi - Kugayama nói.
Trước mặt bọn hắn lúc này là một cánh cổng giống hệt như cửa kho trữ vàng vậy. Nó dày đến nỗi hắn không thể cảm nhận được quỷ khí phát ra từ con quỷ nhân tạo đang canh giữ bức tranh.
Lúc này có hai người một nam một nữ mặc vest đen đeo kính đen đang đứng ở trước cánh cửa, nhìn thấy Kugayama tới thì họ nói:
- Kugayama-sama, chúng tôi đang đợi cậu tới - người phụ nữ nói - chúng tôi đã mở khóa ra như lời cậu dặn.
- Được rồi bức tranh ở phía bên trong - Kugayama ra hiệu mời hắn vào.
- Cảm ơn nhé - hắn nói.
Hắn và Hilda thản nhiên bước vào bên trong mà không hề lo lắng Kugayama sẽ khóa cửa nhốt mình ở trong vì hắn hoàn toàn có thể Teleport ra ngoài thậm chí là phá nát cái hầm này.
Khi mà hắn và Hilda đã đi vào trong thì Kugayama đứng ở ngoài với 2 người nam nữ kia.
- Kugayama-sama, cậu để hai người đó vào... - người phụ nữ chưa nói hết thì Kugayama đã ngắt lời.
- Tôi đã nói là dẫn hai người đó đến chỗ bức tranh nhưng chưa từng nói là để họ mang nó đi - Kugayama lạnh lùng nói - hãy để cho hai kẻ đó tự tàn sát lẫn nhau đi.
-------☆☆☆☆-------