Thất Tinh Hành Tẩu

Chương 36: Ảo Cảnh




ỗi người tiêu sái lộ tư thế cũng không giống nhau, Hàn Phong tiêu sái lộ tư thế tự nhiên hiểu được. Có thể hắn hiện tại đi đường bộ dạng, ở đâu như hắn, quả thực giống như là một cái tượng gỗ máy móc giống nhau.

Cái kia vung tay tiết tấu, so với cậu ta chậm hơn vỗ, nhưng là cùng trên chân bộ pháp nhất trí, tiêu chuẩn cùng bên cạnh tay.

Trong nội tâm của Hàn Phong sinh nghi, trong lúc vô tình liền ngừng lại. Đối với người thật giống như không phát hiện giống nhau, trực tiếp đâm vào vào trên người cậu ta, bị đâm đi phía trước lảo đảo vài bước, mà Hàn Phong càng làm hung thần ác sát hướng ta quát.

"Đi…, lề mề cái gì! "

Hàn Phong nhìn thấy Tiểu Tứ mặt tối sầm, tranh thủ thời gian đi lên phía trước nhảy vài bước cùng cậu ta bảo trì mở khoảng cách, nhưng trong nội tâm của Hàn Phong vẫn lẩm bẩm, lên tiếng hỏi.

"Cậu không sao chứ? "

“Lão tử có thể có chuyện gì? Không cần phải ngươi quản!”

Hàn Phong nghe lời này vội ý kiến phê bình nhiều hơn, trong nội tâm của cậu ta tuy nhiên vẫn sợ hãi, cũng không dám tiếp tục hỏi.

Cứ như vậy nghẹn một đường khủng hoảng hướng phòng ký túc xá mà đi, trên đường đi đều là kinh hồn bạt vía.

Thoáng chốc đêm đã trải qua hoàn toàn đen, cái này phía sau núi bên trên liền cái quỷ ảnh mà đều không có.

Ánh trăng có rất ám, một hồi gió núi thổi qua, đem hai bên đường hành lang thổi rầm rầm vang, những cái.

Kia phóng trên mặt đất bóng cây, theo gió lắc lư, như giương nanh múa vuốt ác quỷ.

Hàn Phong càng chạy càng sợ hãi, ngẫu nhiên lặng lẽ quay đầu lại đi nhìn lén đằng sau. Những ánh đèn pin chiếu vào trên người cậu ta, quay đầu lại chỉ có thể nhìn đến khe hở, cái gì cũng thấy không rõ lắm.

Thật vất vả mới chạy về ký túc xá, Tiểu Tứ khiến cho cậu ta mệt đến mức phải quỳ gối xuống sàn mà nói.

"Lão tử về sau sẽ hảo hảo đối với ngươi. "

Tiểu Tứ giọng nói kia, giống như là một cái ác nhân giống nhau, căn bản không phải là Tiểu Kim nữa. Trong nội tâm của cậu ta ân hận hắn, lại sợ có chuyện ngoài ý muốn.

Tiểu Tứ dập đầu vô cùng thành khẩn, đầu đều dập đầu đã đến trên mặt đất, trong miệng hô hào.

“Đau quá, mau cứu tôi với Tiểu Phong, cơ thể của tôi làm sao thế này?”

Đối với Hàn Phong mà nói còn chưa nói xong, chung quanh đột nhiên nổi lên một hồi gió lạnh. Gió này cạo vô cùng đột nhiên, đem trên mặt đất tiền giấy còn có tro tàn tất cả đều cho cuốn đứng lên, trực tiếp theo đầu ta trên đỉnh bay đi.

Ta vội vàng đem vùi đầu dưới đi, cái này một chôn xuống, vừa vặn liền chứng kiến cậu ta bên cạnh trên mặt đất có hai đạo bóng dáng, kéo nghiêng dài nghiêng lớn lên. Tăng thêm cái kia quỳ một đoàn bóng dáng, đúng lúc là ba đạo bóng dáng.

Chứng kiến cái này ba đạo bóng dáng, trong nội tâm của ta mãnh liệt tóm thoáng một phát. Ở đây chỉ có cậu ta và Tiểu Tứ hai người, nơi nào đến ba đạo bóng dáng?

Đặc biệt là cái kia hai đạo nghiêng lớn lên bóng dáng, hình như là trùng điệp cùng một chỗ, như là một người từ phía sau ôm lấy một người khác phóng đi ra bóng dáng.

Xung quanh gió lạnh vẫn còn vù vù thổi, tiền giấy cùng tro tàn khắp nơi đều là. Trong nội tâm của Hàn Phong sợ hãi, liền thăm dò tính gọi Tiểu Kim. Đối với nàng hiện tại vẫn là nên quan tâm, phản ứng đều không có, càng là không lên tiếng.

Tiểu Tứ cũng không đúng mà! Ý thức được điểm này, cậu ta cũng không dám lại hô, trái tim kinh hoàng không ngừng, kiên trì sau này vừa nhìn. Cái này vừa nhìn, vừa hay nhìn thấy trên mặt đất trùng hợp hai đạo bóng dáng đột nhiên bắt tay giơ lên, trong tay còn có một đem sáng loáng búa, bay thẳng đến Hàn Phong đầu bổ xuống.

Chứng kiến cái kia đánh xuống đến búa, Tiểu Kim mặt mũi trắng bệch, hoàn toàn cho dọa phát sợ. Liền hô cứu mạng đều hô không đi ra, hoàn toàn là dựa vào thân thể bản năng phản ứng trốn, vô ý thức hướng bên cạnh bổ nhào về phía trước, té liền khai mở trốn.

Ta cũng không thấy rõ ràng là như thế nào tránh thoát được đòn đánh xuống, chỉ nghe được bịch một tiếng chói tai vang, Tiểu Tứ như búa cũng nặng nặng bổ vào trên.

Chém mảnh đá bay tứ tung, tia lửa văng khắp nơi, những cái…Kia mảnh đá văng đến cậu ta trên mặt, nện cậu ta trầy rát mặt nóng rất đau.

“Ảo cảnh gì lạ thế này, lão tử không tin là không thể thoát được. Con mẹ mày chờ đó!”

Hàn Phong một tay dùng kết ấn phá không, nghiêm túc niệm chú ngữ Phượng Sồ Cửu Thiên Pháp Kết. Dùng cương khí thúc đẩy, dưỡng thành hình một con thần điểu đỏ rực phía sau lưng.

Ánh mắt hoả tinh sáng chói, đảo đi nhìn xung quanh theo hướng tay của Hàn Phong. Rồi cậu ta hét to một chữ “Phá”, thần điểu cũng đưa cổ lên trời kêu một tiếng cực kì uy mãnh. Phá tan toàn bộ sương mù, chướng khí cộng với ảo ảnh trước mặt.

Tiểu Tứ lúc này ngã co quắp, trên người một chút khí lực cũng không có, căn bản không có biện pháp trốn, chẳng qua là lấy tay đến ngăn trở con mắt, không dám đối mặt, trơ mắt chờ bị cương thi đánh chết.

Chính là như vậy mà trong nháy mắt, thân thể của cậu ta cùng ý thức hoàn toàn đã không có tri giác, liền đi theo nhịp không khống chế.

Tạo thành cục diện cảm giác chính mình có thêm một phân thân, phía sau lưng cổ áo bị bắt chặt, mãnh liệt bị Tiểu Kim ôm đứng lên.

“Tiểu Phong, mau làm gì đi chứ!”

Có phải hay không muốn đem chúng ta cùng một chỗ chém chết?

"Nghe rõ được tiếng hét thảm, một tiếng kêu đau, một giây sau trở về im lặng

Hàn Phong tranh thủ thời gian mở mắt, liền chứng kiến cảnh tượng trước mặt của mình. Dùng một tay che chở Tiểu Tứ, máu tươi lúc này giàn giụa, liền xương cốt đều thấy được.

“Tiểu sư thúc, người bị thương rồi!”

Tiểu Kim là ngươi phát hiện đầu tiên, vội vàng tìm gì đó để sơ cứu vết thương cho Hàn Phong.

“Tiểu Tứ, cậu không phải pháp sư đừng cố gắng liều mạng chống lại. Có cơ hội cứ chạy đi, còn tôi vẫn muốn chém chết con thi vương trong ảo cảnh này!”