"Thất tiến đạp càn, mạc hồi đầu.
Tinh vị khảm tốn, hướng bắc khôn.
Lăng tầm ly cửu, cung bất biến.
Không....aaaa"
Tiếng la của cậu bé khoảng chừng 12 tuổi vừa mới bị té ngã từ trên chiếc lu đồng to vang lên, tay chân bầm tím rất nhiều chổ. Gương mặt sở hữu đôi mắt to tròn nhìn rất thanh tú, lém lỉnh.
Đang luyện tập Thất Tinh Lăng Không Bộ trên miệng lu đồng giữa buổi trưa nắng gắt. Từng giọt mồ hôi rơi xuống gò má, tay chân run rẩy vì mệt mỏi. Không biết đã té ngã bao nhiêu lần, đang lay hoay đứng dậy phủi bụi trên quần áo.
Tiếng roi quất xuống đất liên tục vang lên, một lão già ngồi ung dung trên ghế bập bênh, lắc lư lên xuống bên trong mái che hiên bằng ngói. Giọng lão có một chút ngáp ngắn ngáp dài lên tiếng.
"Đứng lên, tập lại từ đầu!".
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm |||||
Đó là sư phụ của cậu bé này, trưởng giáo đời thứ 35 của Thất Tinh Phái, đạo hào là Bạch Hào Tử. Năm nay chắc cũng đã hơn 60 tuổi nhưng tính tình lại rất thô thiển, không đứng đắn như vậy.
Ấy thế mà đạo pháp của lão hiện tại đã đạt tới bài vị Địa Tiên, ngang hàng với các trưởng môn tông phái lớn khác.
"Không hoành tảo chuyển..."
Cậu bé tiếp tục leo lên miệng lu đồng, đọc lại khẩu quyết một cách lúng túng không biết chân phải nên đặt vào vị trí nào mới đúng.
Thấy vậy lão Bạch Hào Tử khẽ lắc đầu, trong miệng nhả ra một hạt nhãn. Không cần nhắm đã phóng trúng chân, khiến cậu bé mém chút lại té ngã thêm lần nữa.
Cúi đầu xuống xoa xoa chân vì đau, lúc này cậu mới nhìn lại nơi mình đang đặt chân phải lên. Suy nghĩ lẩm bẩm một hồi, hí hửng ngước mặt lên nói.
"Sư phụ, là không hoành tảo chuyển định diệu quang!"
Nói xong cậu bé còn cười hăng hắc, thấy lão ta khẽ gật đầu hài lòng. Mới lấy trớn nhảy lộn ngược một cái xuống đất, chạy đến chổ lão mà thở hồng hộc lúng túng gãi đầu.
"Hàn Phong, ngươi đúng thiệt là không có tiền đồ mà!"
Hàn Phong thấy lão nói như vậy, biết chắc sư phụ không phải thật lòng giận dỗi mình. Cậu ta tiến thêm vài bước ra đằng sau lưng của lão, đưa hai tay lên xoa bóp vai nịnh nọt lên tiếng.
"Dạ phải, cương khí của sư phụ mới là đệ nhất thiên hạ. Đúng là sống lâu lên lão làng, ầy quả thật là ghê gớm!"
Đang ngồi thẳng người, đưa ly trà lên miệng uống vài ngụm. Nghe đệ tử mình nịnh bợ mà phun nước ra luôn bên ngoài, quay sang đưa tay tát cho Hàn Phong một cái vào đầu.
"Chửi xéo ta phải không?"
Thấy Hàn Phong la oai oái, lão lại kí thêm một cái nữa vào đầu lên tiếng nói.
"Ta vẫn biết đọc truyện đam mỹ, ngôn tình đô thị à!"
Hàn Phong cũng không chịu thua, hai tay xoa đầu trả lời.
"Tại vì người già mà không đứng đắn!"
Không đợi cho lão suy nghĩ thêm, Hàn Phong ôm đầu đã chạy đi mất. Đến lúc hoàn hồn lại Bạch Hào Tử mới tức đến đỏ mặt, tay phải cầm chiếc roi lên đuổi theo. Tay trái vẫn không quên nắm chặt lưng quần, sợ bị tuột ra.
Hai thầy trò cứ suốt ngày gây gỗ như vậy, thời gian trôi đi rất nhanh. Thấm thoát đã qua 7 năm, lúc này Hàn Phong cũng đã là một chàng trai trưởng thành. Sở hữu gương mặt đẹp cùng với dáng người lịch lãm, đường đường chính chính tiến nhập vào nội môn Thất Tinh Phái.
Là đệ tử có tư cách học toàn bộ pháp thuật Kỳ, Môn, Độn, Giáp, tông môn lấy bùa chú làm gốc, phù trận là nền tảng. Hàn Phong là đệ tử thứ hai trong lịch sử đạt được bài vị đỉnh cấp Thiên Sư khi tuổi mới vừa 19 tuổi.
Chỉ còn thiếu chút ít kì ngộ, nếu đột phá được bình cảnh thì sẽ tấn thăng sơ cấp Địa Tiên.
Đoạt lấy danh hiệu kỳ tài đạo môn của sư huynh Lục Phong Tử, khi đạt được Thiên Sư hắn chỉ mới 15 tuổi, sớm hơn Hàn Phong 2 năm. Dù hắn đã bị sư phụ đuổi khỏi sư môn nhưng mục tiêu đó chưa bao giờ thay đổi.
Hàn Phong đang tự luyến đứng trên sườn núi với hình dáng hiên ngang, thì từ đâu một hạt đào bay tới trúng sau đầu của mình.
"Thằng nào vậy?"
Bị cắt ngang suy nghĩ, Hàn Phong tức giận quay mặt lại phía sau xem kẻ nào dám to gan đánh lén mình. Dù sao bản thân cũng là nội môn đệ tử, không thể mất mặt như vậy được.
Vừa tính chửi thêm một câu, lập tức cậu ta phản xạ đưa tay lên che chặt miệng mình lại. Bóng dáng đang đi về phía mình, lưng gù gù này không lẫn đi đâu được.
"Thằng thầy mày đây!"
Bạch Hào Tử hai tay chấp đằng sau lưng, nheo mắt lại nhìn Hàn Phong. Vẫn là gương mặt già nua, mỉm cười hì hì không đứng đắn như vậy mà tiếp tục nói.
"Thế nào, ý kiến gì không hã?"
Hàn Phong lại đưa ngón tay cái lên, gật gật đầu khen ngợi.
"Sư phụ vẫn lợi hại như xưa, đệ tử bái phục!"
Kèm theo đó là vẻ mặt khóc không ra nước mắt, Bạch Hào Tử thấy vậy cũng cạn lời.
"Tiên sư cái thằng mắc dịch này, học ở đâu ra cái thói không đàng hoàng một chút nào!"
Nói xong đưa tay gõ một cái vào đầu của Hàn Phong, thấy đệ tử nhìn mình chằm chằm lão mới hiểu ra vấn đề. "E hèm" nhìn sang nơi khác, lên tiếng để đánh trống lãng.
"Ngươi xuống núi đi, hành tẩu cũng là một cách rèn luyện đó!"
Do không thấy gương mặt sư phụ mình, nhưng Hàn Phong cũng nghe ra được giọng nói có chút không đành lòng.
Nhưng quy định sơn môn là như vậy, sau khi đạt cảnh giới sơ cấp Thiên Sư thì phải đi lịch luyện tích lũy kinh nghiệm, âm đức. Huống hồ gì mình đã gần đột phá bình cảnh pháp lực Địa Tiên, Hàn Phong hỏi lại.
"Sư phụ, con...!"
Bạch Hào Tử giơ tay ra hiệu đừng nói gì thêm, có lẽ lão đã già thật rồi. Không muốn nhìn cảnh chia tay buồn bã, lên tiếng nói trước.
"Con không cần lo cho ta, vẫn còn đệ tử ngoại môn hầu hạ!"
Hàn Phong lúc này cũng ngơ ngác, lắc đầu nói.
"Ý con muốn hỏi là người có pháp bảo gì cho con không?"