Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 13: Ma giáo!




Thất hiệp cùng hai vị cô nương lên đường tiến về Ma giáo, nhắc đến nơi này quả thật có rất nhiều chuyện để nói, với Khiêu Khiêu nơi này mang tới nhiều cảm xúc vui có, buồn cũng có những ký ức đều chỉ từ một người mà ra! Tiểu Lộc! Nàng ấy đi cũng đã rất lâu rồi nhưng trong tâm trí Khiêu Khiêu nàng ta luôn sống. Sau 3 ngày đi đường cuối cùng cũng đã đến nơi, nó vẫn như vậy vẫn cảnh quang đó không thay đổi chỉ có điều khí thế xưng bá năm xưa đã không còn, giờ chỉ còn lại một Hắc Hổ động không bóng người....



Khiêu Khiêu dẫn mọi người đến Tử Đằng hiên, trước cửa có gi hai chữ "cấm vào", vì trước đây nơi này chính là chỗ ở của Phù Cơ khi bị Hắc Tâm Hổ bắt về đây lúc trước tên nó là Toái Ngọc hiên sau khi Phù Cơ mất được đổi lại là Tử Đằng hiên làm chỗ ở của đương thời nhị thiếu chủ Hắc Tiểu Cơ, Hắc Tâm Hổ không cho người khác vào khi không có lệnh của ông ta cũng như ái nữ hờ của ông ta cũng không thể đi đâu tuỳ thích nếu như ông ta không cho phép giống như một loại giam lỗng, đến khi nàng đã lớn thì tự quyết định mọi thứ. Đến bây giờ dù cho Ma giáo có suy tàn thì nơi đây vẫn là cấm địa không thể bước vào.



_Khiêu Khiêu, sao đột nhiên dừng lại vậy! Cửa trước mắt rồi vào thôi!_Đại Bôn khí thế bước chưa đến nữa bàn chân đã bị dội ngược ra, té một cái đau điến._Ây da..cánh cửa chết tiệt, đau chết đi được!_Quở trách.



_Đó ai bảo huynh hấp tấp! Mọi người cũng thấy rồi đó cánh cửa này không thể vào được nó bị phong ấn rồi!_Khiêu Khiêu lắc đầu ngán ngẩm.



_ Tại sao lại phải phong ấn!_Sa Lệ càng nghĩ lại càng khó hiểu, Ma giáo đã bị diệt trừ cánh cửa này đâu còn quan trọng tại sao lại phong ấn.



_Hắc Tâm Hổ đã chết đáng lẽ phong ấn cũng phải được giải rồi chứ!_Đạt Đạt để tay lên cằm ra dáng ông cụ non.





_Nơi này là do Nhị Thiếu chủ trước khi đi lên phía bắc đã phong ấn lại không phải Hắc Tâm Hổ_Giải thích.



_Nhị Thiếu chủ là ai?!"_ Cảm thấy cái tên vô cùng quen thuộc, nhị thiếu chủ sao? Dường như nàng đã nghe nó ở đâu đó thì phải.



_Là..là.. một người xấu thôi! Cơ Nhi muội không cần quan tâm!!_Hồng Miêu lúng túng trả lời.



Sau vài canh giờ, Thất hiệp cố gắng dùng sức lực của mình để mở phong ấn nhưng cũng vô ích, trời cũng đã tối Khiêu Khiêu đi tìm vài căn phòng còn ở được, lương khô mà họ đem theo cũng đã hết nên Lam Thố và Sa Lệ cùng Lục Nhi cũng đi tìm một chút gì đó để nấu bữa tối, những người còn lại rảnh rõi thì luyện kiếm chơi cờ, còn riêng Hồng Miêu đến trước cửa Tử Đằng hiên vị thủ lĩnh vẫn đang cố mở phong ấn nhưng cố gắng đến cỡ nào cũng đều vô dụng, không lâu sau Tiểu Cơ đi đến hai huynh muội cùng nhau nói chuyện, có thể nói đây là lần đầu tiên từ khi Hồng Miêu nhận lại Tiểu Cơ cùng ngồi xuống nói chuyện riêng với nhau, Tiểu Cơ hỏi rất nhiều về phụ thân và mẫu thân của mình, Hồng Miêu đều kể cho nàng nghe đặc biệt là về phụ thân , y kể Bạch Miêu chính là người mà cả đời y luôn muốn bằng được, một vị đại hiệp đỉnh đỉnh đại danh, đỉnh thiên lập địa. Còn về mẫu thân thì Hồng Miêu không nhớ nhiều về bà ấy, vì chàng ta đã phải rời xa với Phù Cơ khi chỉ mới 2 tuổi, những gì về mẫu thân sau này đều do phụ thân kể lại cho Hồng Miêu, ấn tượng duy nhất của Hồng Miêu về Phù Cơ là bà rất giống với Tiểu Cơ chỉ khác màu tóc.



Nghe những gì Hồng Miêu kể Tiểu Cơ cảm thấy ca ca mình đã từng một thời gian rất hạnh phúc khi còn người thân, sự vui sướng đó hiện rõ trên khuôn mặt của thiếu niên trẻ, Tiểu Cơ đưa đôi đồng tử u buồn của mình hỏi _Vậy nếu được trở về khoảng thời gian đó huynh có muốn quay về không!_đâu đó trong đôi mắt kia lại có một sự buồn bã sâu thẩm dường như đã bị nói trúng tâm sự, có muốn hay không à?! Muốn! Dĩ nhiên nhưng đó cũng chỉ là mong ước không thể thành sự thật, người mất đã mất! Luyến tiếc cũng không được gì... Sau đó thì Đậu Đậu đến kêu hai người về ăn cơm, bữa cơm đó mọi người cũng như thường ngày nói chuyện vui vẻ cùng nhau... đặc biệt là Đại Bôn cậu còn ca hát vì sao à? Bởi vì hôm nay là sinh thần của vị thiếu hiệp ngốc này, mọi người đã chuẩn bị rất nhiều quà cho cậu, cùng nhau chúc mừng.. cùng nhau đừa giỡn rất vui vẻ.. Đại Bôn nổi hứng muốn đấu tửu lượng, đến cả Hồng Miêu và Lam Thố bình thường không thích tham gia cũng bị ép đấu..


_Nè.. nè các huynh đệ! Hôm.. na..y tuyệt đối phải uống thật nhiều, đến khi say mới thôi!_Đại Bôn cầm bình rượu loạng choảng vài bước chân.



_ĐƯỢC!_Tất cả cùng đồng thanh rồi nâng chén, họ uống rất nhiều, nhiều đến nổi không đếm được, còn về rượu ở đâu mà uống, thật ra Khiêu Khiêu đã lấy rượu dưới hầm mà Hắc Tâm Hổ ủ lâu năm ra cho mọi người, bình thường mấy bình rượu nào lão rất quý không cho ai đụng vào khi nào có việc gì quan trọng mới đem ra thưởng thức. Nhưng giờ người đã mất rượu ngon mà không có người thưởng thức thì uổng lắm.



Đêm khuya mọi người cũng đã say mềm, chỉ có Khiêu Khiêu đã sớm tìm cớ trốn khỏi đây đi đâu đấy đến giờ chưa về còn lại ai nấy cũng đều gục trên bàn, chỉ còn lại hai người tửu lượng cao ngất cùng nhau đấu. Là ai sao? Chính là con ma men lâu năm Đại Bôn và vị nữ nhân trong bề ngoài yếu mềm Tiểu Cơ.

_Không ngờ.. ức..ức .. Tiểu Cơ à cô cũng có tửu lượng cao như vậy... có thề trụ lại được với hỗn thế ma vương như ta.. ức.. ức!_Người nồng nặc mùi rượu, mắt thì lúc nhắm lúc mở.




_Ầy.. biết nhau là tri kỷ.. ta nhỏ hơn huynh gọi ta Tiểu Cơ muội là được rồii..!_Xuôi xuôi tay, mặt thì đỏ có lẽ một trong hai người sắp có người gục rồi.



_Được sau này ta sẽ tìm muội cùng uống rượu..t..a...!_Chưa dứt câu đã gục mặt xuống bàn, Tiểu Cơ lay lay cậu dạy nhưng có lẻ đã ngủ rất sây.




Hắc Tiểu Cơ đứng dậy bước đi không vững.. tay cầm bình rượu uống dở đi ra ngoài mắt hướng nhìn trăng sáng nhớ lại những lời Hồng Miêu kể tự hỏi bản thân, vì sao lại không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình? Vì sao cảm giác với vị ca ca như Hồng Miêu lại lạnh lẽo như gió bắc? Còn Ma giáo này cớ sao lại đem lại cho nàng cảm giác quen thuộc đến lạ thường, càng nghĩ thì đầu càng đau, không nghĩ nữa! Nàng quay vào dọn dẹp bãi chiến trường bên trong rồi cũng dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Ở một hoa viên nhỏ, chàng thiếu niên hộ pháp cầm trên tay cái lục lạc cũ.. đôi mắt u buồn, tâm trạng đầu tâm sự nhưng lại không thể nói.. bởi vì đâu ai hiểu được những chuyện Khiêu Khiêu đã trải qua. Ngắm lục lạc trong tay lòng lại nhớ về vị thiếu nữ năm nào.. hình bóng, nụ cười, giọng nói vẫn in sâu vào đầu chàng thiếu niên, nhìn vật nhớ người, tâm trạng sao lại nặng như thế?!!



" Năm năm tháng tháng vật còn đấy



Tháng tháng năm năm người không về!"



————————————————hết———————