Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 386




Cố Thiển đứng bên cạnh lúc này mới có cơ hội trò chuyện với Ngôn Lạc Hi.

"Chị Lạc Hi, tối qua chị không về khách sạn sao?"

Động tác tẩy trang của Ngôn Lạc Hi dừng lại một chút, lại tiếp tục tẩy trang, cô "Ừ" một tiếng:"Ăn cơm xong đã trễ, nên không về, sao vậy?"

"Tối qua, em đến tìm chị, phòng chị không có ai, chị và Thất ca hoà rồi?"

Từ sau tai nạn, Cố Thiển ở nhà tĩnh dưỡng thân thể, trước khi đến Hải Thành, Điền Linh Vân đặc biệt dặn dò đừng nhắc tới Lệ Dạ Kỳ trước mặt Ngôn Lạc Hi.

Tuy rằng Điền Linh Vân cái gì cũng không nói, nhưng là biết bọn họ khẳng định lại nháo mâu thuẫn. Bởi vì ngày ra sân bay, cô đến nhà nhà đón Ngôn Lạc Hi, chứ không phải đến biệt thự Bán Sơn.

Ngôn Lạc Hi lắc đầu:"Không, chúng tôi chỉ ăn một bữa cơm thôi"

"Ồ, lát nữa chị ra ngoài sao?"

Ngôn Lạc Hi đứng dậy đi vào toilet, vừa đi vừa nói: "Ừ, Tô Nhiêu mời ăn cơm, chị cũng có một số việc muốn hỏi, nên là đi luôn

"Ồ"

Ngôn Lạc Hi rửa mặt xong đi ra, thấy Cố Thiển ngẩn người nhìn mũi chân, cô đi qua bên cạnh, lần nữa ngồi trở lại ghế bắt đầu thoa kem dưỡng da, cô nói: "Chị sẽ về sớm, em đừng lo lắng"

"Được"

Ngôn Lạc Hi lau mặt xong, điện thoại cô lóe lên thông báo, là Tô Nhiêu gửi tới nói đang chờ cô bên ngoài phim trường.

Ngôn Lạc Hi mặc quần áo đơn giản, xách túi vội ra khỏi phòng hóa trang, liền nhìn thấy bên đường chiếc siêu xe màu đỏ ngầu lòi, cửa sổ kính hạ xuống Tô Nhiêu ngồi ở ghế lái, mỉm cười với cô.

Ngôn Lạc Hi chạy tới, mở cửa ngồi vào ghế phụ, vừa thắt dây an toà xe khởi động, cô cảm thán nói:"Chị Tô Nhiêu, xe đẹp quá.

Tô Nhiêu mỉm cười, "Vậy sao?"



"Ừ, hẳn là rất đắt đi."

Ngôn Lạc Hi nhớ chiếc xe thể thao Lệ Dạ Kỳ tặng cô lúc trước, hình như là hơn ba triệu, nhưng sau khi anh mua về, cô chưa từng lái ra ngoài lần nào, cảm thấy quá rêu rao.

Tô Nhiêu nâng kính râm:"Cũng không đắt, sau khi trả thuế, Lạc Hi có thể mua vài chiếc"

Ngôn Lạc Hi tựa lưng vào ghế, ghế hoàn toàn phù hợp với thiết kế cơ thể, độ thoải mái rất cao, cô lắc đầu nói: "Thù lao đóng phim của em không cao, không mua nổi."

"Không phải không mua nổi, vấn đề muốn mua hay không thôi. Có một số thứ đối với chúng ta mà nói không phải không mua không được, đây chính là giá trị quan điểm cá nhân. Đúng rồi, tiệc từ thiện trước, em đã quyên góp xe cứu thương, chị nghe nói mấy năm nay em luôn ủng hộ từ thiện, hiện tại xã hội này, người như em, đã rất ít rồi."

Ngôn Lạc Hi không nghĩ tới Tô Nhiêu ngay cả cô làm từ thiện cũng biết:"Chị Tô Nhiêu, mạo muội hỏi một câu, tiệc tối từ thiện vì sao chị lại mời em tham dự

Tô Nhiêu ngẩn ra, lập tức cúi đầu cười.

"Em hỏi như vậy, có phải cảm thấy chị cũng bợ đỡ như lời đồn, chỉ mời nghệ sĩ có danh tiếng tham dự?"

Trong lòng Ngôn Lạc Hi lúng túng, vội vàng khoát tay:"Không, em không có ý này, chỉ tò mò thôi"

“Chắc vì nghe nói Lạc Hi có lòng từ thiện nên muốn gặp a. Tuy cùng làm trong giới giải trí nhưng không dễ gì có điểm giao nhau. Sau khi gặp Lạc Hi, chị nhận ra chúng ta khá giống nhau"

“Giống nhau?" Ngôn Lạc Hi nghi ngờ nhìn Tô Nhiêu.

"Ừ, chúng ta đều quan tâm và thích làm từ thiện" Tô Nhiêu cười nói.

Ngôn Lạc Hi ngơ ngác, lần nữa bị nụ cười vô hại đó hấp dẫn.

Nụ cười thân thiện, không hề xa cách hay kiêu ngạo như trước ống kính.

Ngôn Lạc Hi cũng mỉm cười:"Kỳ thật, em có chuyện muốn hỏi chị, gần đây em dự định

thành lập một quỹ từ thiện, nhưng lại không có kinh nghiệm về nó. Sau khi tìm hiểu một chút vẫn bối rối, muốn hỏi chị nên làm gì?”.



Tô Nhiêu ánh mắt lóe lên, tựa hồ kinh ngạc hỏi:"Em muốn thành lập quỹ từ thiện?"

"Ừm, có chút vấn đề về kinh phí ban đầu, cũng còn trong thời gian quay xong phim này. Gần đây em chuẩn bị tài liệu rồi nhiều điều chưa hiểu lắm. Mong chị Tô Nhiêu có thể có em ý kiến"

"Không phải không thể, nếu có vấn đề gì cứ tìm chị, chị nhất định biết gì chỉ đó". Tô Nhiêu cười nói, trong mắt che giấu một tia tàn ác.

Ngôn Lạc Hi không nhận thấy có gì kỳ lạ, vui mừng nói: "Cảm ơn chị Tô Nhiêu."

"Không có gì, đúng rồi, vì sao đột nhiên muốn thành lập quỹ từ thiện?" Tô Nhiêu hỏi.

Ngôn Lạc Hi cụp mắt xuống, che đậy sự thất vọng, nói: “Trước kia em làm từ thiện thông qua một số kênh chính thức, nhưng luôn cảm thấy mình làm chưa đủ nên muốn thành lập quỹ từ thiện để giúp trẻ mồ côi tìm được cha mẹ."

Tô Nhiêu ngẫm nghĩ: “Có rất nhiều quỹ từ thiện thông qua các kênh chính thức, hầu hết đều phục vụ bệnh bạch cầu, khuyết tật bẩm sinh và trẻ em nghèo miền núi. Đây là lần đầu tiên nghe nói thành lập quỹ từ thiện dành riêng cho trẻ mồ côi chỉ là không biết, có được xét duyệt hay không thôi"

“Cần xét duyệt nữa sao?" Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn, thật sự không biết chuyện này.

Tô Nhiêu gật đầu, “Ừ, sau khi thành lập quỹ sẽ liên quan đến một số hoạt động kêu gọi, hỗ trợ gây quỹ, đương nhiên phải có lý do chính đáng mới có thể tiến hành. Tại sao em không nghĩ ra cái tên mới? Có lẽ sẽ dễ dàng duyệt qua hơn."

Ngôn Lạc Hi sửng sốt, vốn dĩ cô thành lập quỹ này là để giúp trẻ mồ côi tìm gia đình, nếu đổi tên sẽ đi ngược lại ý định ban đầu, cô không muốn lừa dối thiên hạ.

Cô lắc đầu:"Em sẽ tìm cách để được phê duyệt"

Tô Nhiêu liếc cô một cái, bất đắc dĩ nói: "Kỳ thực em tên gì, người khác cũng không để ý tới, sao phải cố chấp như vậy?"

"Em không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, chỉ cần em muốn làm, quỹ từ thiện nhất định sẽ thành lập" Ngôn Lạc Hi bướng bỉnh nói.

Trước đèn đỏ, Tô Nhiêu đạp phanh, xe từ từ dừng lại trước vạch trắng lại nghiêm túc nói: "Lạc Hi, suy nghĩ của em quá ngây thơ, một khi quỹ từ thiện thành lập, ít nhất cần có hai mươi hoặc ba mươi nhân viên hỗ trợ. Trời ạ, bảy mươi phần trăm số tiền em kiếm được sẽ dùng để nuôi họ. Nếu em không gây quỹ, làm sao có thể tiếp tục hoạt động từ thiện của mình?"

Ngôn Lạc Hi trợn tròn mắt, tuy đã đọc kỹ thông tin Lệ Dạ Kỳ đưa cho, nhưng không ngờ việc thành lập lại phức tạp như vậy.

Cô chỉ muốn cố gắng hết sức để giúp đỡ những đứa trẻ bị bắt cóc, sao nghe khó khăn thế?