Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 382




Ngôn Lạc Hi thu hồi ánh mắt, nhìn gương mặt mỹ nam không còn trắng bệch như trên du thuyền, thân thể dường như hoàn toàn bình phục, ánh mắt cô có chút mê ly:"Hả?"

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bỗng nhiên tới gần, nhẹ nhàng lướt qua môi cô như chuồn chuồn nước, lại nhìn thấy ánh mắt mê ly của cô, kìm lòng không đậu cứ thế hôn lên.

Thân thể Ngôn Lạc Hi bị anh chống vào trong ghế ngồi, hơi thở nam tính mát lạnh xâm chiếm hô hấp của cô, môi lưỡi quấn quýt, tay anh chậm rãi trượt xuống khỏi mặt cô, rơi vào trên vai cô, hôn càng lúc càng triền miên.

"Nhớ anh không? "Lệ Dạ Kỳ hôn môi cô, giọng nói khàn khàn hỏi.

Mấy ngày nay, anh nhớ cô phát điên lại phải chịu đựng không đến gặp cô, mà cô gái nhỏ này, không có lương tâm, nói điện thoại với anh cũng không kiên nhẫn nói thêm hai câu đã liền cúp máy.

Anh biết, đây là báo ứng của mình, anh vẫn

ung dung tiếp nhận. Có ngờ đâu, anh vừa xuất viện, cô cũng đã bay tới Hải Thành.

Ngôn Lạc Hi hơi đẩy anh ra, mới thở được một hơi, "Không phải muốn đi ăn cơm sao?

Đi thôi"

Lệ Dạ Kỳ đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp, ánh mắt cố chấp muốn nhận được đáp án từ miệng cô:"Có nhớ anh không?"

Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng cười, không quá để ý liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại:"Lệ tổng, anh muốn em trả lời thế nào đây? Anh ép em không phớt lời anh, em ngoan ngoãn đi theo anh ăn tối, còn để anh hôn, vậy cần gì muốn từ miệng em có được câu trả lời giả dối đó?

Ngụ ý rõ ràng, tất cả những gì cô làm đều do anh ép buộc, cô không có cách nào nên phải tuân theo.

Lệ Dạ Kỳ nhìn nụ cười của cô, mày nhíu chặt hơn, anh chậm rãi buông cô ra, lui về vị trí của mình, thắt dây an toàn, không nói một lời khởi động xe chạy ra ngoài.

Bầu không khí trong xe có chút cứng ngắc, Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đèn đường như nước chảy tràn vào, Lệ Dạ Kỳ thường nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn nấp trong bóng tối không có biểu tình gì, thậm chí ngay cả vui buồn cũng không có.

Anh bất ngờ nhớ tới lần đầu gặp cô, lúc đó cô uống say, ngồi trên đùi anh, gò má ửng đỏ, tràn ngập năng lượng.

Gần đây, cô dường như càng ít nói, thậm chí chưa từng chủ động tìm đề tài nói chuyện với anh.



Hai tay nắm chặt tay lái, "Lát nữa muốn ăn gì?"

"Tuỳ anh, em không đói". Ngôn Lạc Hi thản nhiên nói.

Cuộc nói chuyện lại rơi vào bế tắc, Lệ Dạ Kỳ mím môi, kiên nhẫn hỏi: "Chuyện từ thiện chuẩn bị thế nào rồi? Nếu cần thì anh..."

"Không cần, em từ từ chuẩn bị, chỗ nào không hiểu thì thỉnh giáo tiền bối, đúng rồi, anh biết Tô Nhiêu mà, cô ấy là nữ hai trong phim em đang đóng sẽ đương nhiệm quỹ từ thiện này, có gì em hỏi cô ấy là được"

Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, đây là câu dài nhất cô nói với anh đêm nay, nhưng là từ chối sự giúp đỡ của anh, quả nhiên từng phút từng giây đều muốn cắt đứt quan hệ với anh.

"Tô Dao là ai?"

Ngôn Lạc Hi ngạc nhiên, Tô Nhiêu ở đế đô rất nổi danh, hàng năm nghệ sĩ trong giới giải trí đều phải chen lấn vỡ đầu để được xuất hiện trong tiệc từ thiện của cô ấy, vì là quan hệ lớn, cho nên cô nghĩ Lệ Dạ Kỳ biết.

"Anh thật sự không biết cô ấy? Chính là tổng biên tập tòa soạn xinh đẹp, dáng người gợi cảm, lần này tham gia đóng phim, nghe nói có giao tình khá tốt với Bạc Cẩm Niên"

Nếu giao tình tốt với Bạc Cẩm Niên ít nhiều gì Lệ Dạ Kỳ cũng quen, nhưng mà hình như anh hoàn toàn không biết là ai.

Nghe cô lải nhải bên tai giải thích, trong mắt Lệ Dạ Kỳ âm trầm càng thêm sâu, nói tới một người không quan cô chịu khó nói nhiều thế này, vậy mà hết lần này tới lần khác không có gì nói với anh sao?

"Không biết"

Sự nhiệt tình của Ngôn Lạc Hi giống như gặp phải khí lạnh Siberia, bị một câu "không biết" của anh phủi sạch, cô ngậm miệng lại, kỳ thật cũng không hứng thú nói chuyện người khác.

Lệ Dạ Kỳ nhìn cô, cuối cùng vẫn không nói gì.

Xe dừng trước khách sạn xa hoa nhất Hải Thành, Lệ Dạ Kỳ xuống xe, cực kỳ lịch sự mở cửa, Ngôn Lạc Hi bước xuống, người đàn ông thuận thế ôm eo cô, sải bước đi vào đại sảnh xanh vàng rực rỡ.

Đi thang máy lên lầu, Ngôn Lạc Hi thấy anh ấn số tầng trên cùng, cô nhíu mày, "Không phải đi ăn cơm sao?"

"Ừ, về phòng ăn. "Lệ Dạ Kỳ rũ mắt nhìn cô, nhìn vẻ khẩn trương của cô, anh thản nhiên nói:"Yên tâm đi, em không đồng ý, anh sẽ không làm chuyện gì khác với em"

Ngôn Lạc Hi tách tay anh ôm bên hông cô ra:"Đã như vậy, vậy ăn ở dưới đi"



Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ lóe lên một tia mỉa mai:"Em đề phòng anh?"

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú âm trầm như sắp nhỏ nước, cô thẳng thắn nói:"Đúng, em không hy vọng trên báo ngày mai xuất hiện scandal thuê phòng của em với ai đó."

Lệ Dạ Kỳ đưa tay xoa xoa mi tâm, kiềm chế cơn giận sắp dâng trào:"Em không thể cùng anh ăn một bữa ngon được sao?"

Ngôn Lạc Hi cũng biết hiện tại mình không đáng yêu chút nào, nhưng nếu anh không đến, hiện tại cô đã rửa mặt xong, nằm trên giường học thuộc kịch bản, hoặc là tìm một ít tư liệu thành lập quỹ từ thiện, không cần tốn thời gian phí sức ở đây đối mặt với anh.

Cô mím môi không nói lời nào, Lệ Dạ Kỳ coi như cô ngầm đồng ý, thang máy chậm rãi dừng ở tầng cao nhất, Lệ Dạ Kỳ kéo tay cô đi ra ngoài, thẳng đến phòng tổng thống, anh nhập một bộ mật mã:"Vào đi"

Ngôn Lạc Hi đứng ở cửa, chần chờ vài giây, vẫn bước vào, một mùi hoa nồng nặc xông vào mũi, Ngôn Lạc Hi cụp mắt nhìn hoa hồng đỏ đặt hai bên cửa chính, thần sắc giật mình.

Anh cố tình đưa cô lên đây là vì cái này sao?

Lệ Dạ Kỳ đứng ở phía sau, thấy cô sửng sốt, nói: “Anh trang trí cả buổi chiều, em thích không?”

Ngôn Lạc Hi không trả lời, cô một đường đi tới, đèn cảm ứng từng chiếc từng chiếc sáng lên, hoa hồng đỏ tươi giống như một đại dương đỏ rực, lãng mạn mà duy mỹ, cô đứng giữa phòng, hoa hồng vây quanh, đáy mắt chậm rãi toát ra ý cười.

Cô ngước mắt, nhìn nam nhân cao lớn đứng ở cửa ra vào, gật đầu nói: "Thích"

Không có phụ nữa nào không thích hoa hồng đỏ, cô cũng không ngoại lệ, chỉ là không nghĩ tới, anh tự tay làm tất cả.

Bởi trong ký ức của cô, anh chỉ biết đi gom túi phiên bản giới hạn từ khắp nơi trên thế giới một cách đơn giản lại khiến cô bối rối.

Lệ Dạ Kỳ chậm rãi đi tới bên cạnh, cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nâng mặt cô lên, giọng nói khàn khàn: "Hiện tại tâm tình đã khá hơn chưa?"

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn anh:"Lệ Dạ Kỳ, anh định dùng hoa hồng đỏ đầy phòng này mua chuộc em sao?"

Trong mắt Lệ Dạ Kỳ có thêm một nụ cười, bởi vì thái độ mềm mại của cô, mà sinh lòng vui sướng:"Vậy anh mua chuộc được em rồi sao?"

Ngôn Lạc Hi gật đầu:"Cảm ơn anh, đã cho em bất ngờ lớn thế này nhưng chỉ có thể mua được một bữa cơm thôi"