Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 371




Lệ Dạ Kỳ trong lòng căng thẳng, bàn tay đang nắm vai cô yếu ớt rơi xuống, ánh sáng trong mắt từng chút một tắt đi, anh chậm rãi lùi lại nửa bước, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Ngôn Lạc Hi thậm chí không có dũng khí nhìn vẻ mặt anh, cô quay người bước đi, cô không còn khả năng ở bên anh được nữa, vậy thì sao cứ phải dây dưa, làm tổn thương nhau?

Lệ Dạ Kỳ đứng trên quảng trường trống trải, nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa, anh ôm trái tim đau đớn ngồi xổm xuống, nước mắt lăn xuống, vì sao đợi đến khi cô rời đi, anh mới phát hiện, mình đã yêu cô đến mức thảm hại rồi?

Ngôn Lạc Hi đi ra khỏi quảng trường, nơi đó một chiếc Bentley màu đen đang đậu, Chu Bắc từ trong bước xuống, cửa sau mở ra, cậu ta cung kính nói: "Phu nhân, Thất gia bảo tôi đưa cô về."

Ngôn Lạc Hi đứng bên lề đường, thản nhiên nói: "Không cần, tôi có thể tự về"

"Phu nhân, xin đừng làm khó tôi, nếu như tôi không đưa cô về an toàn, Thất gia sẽ không tha cho tôi đâu." Chu Bắc đặt tay lên cửa xe, nghiêm túc nhìn cô.

Ngôn Lạc Hi mím môi:"Anh ấy bị thương chưa khỏi hẳn, tuyết càng rơi càng lớn, cậu đưa anh ấy về trước đi, tôi ở gần đây, có thể tự mình trở về."

"Nếu phu nhân lo lắng Thất gia, vì sao không tự mình đi tìm, đưa anh ấy ra ngoài?"

Chu Bắc nói năng sắc bén:"Cô quan tâm thì nên thể hiện điều đó"

Ngôn Lạc Hi đứng đó cứng ngắc:"Tôi đã không còn tư cách quan tâm anh ấy nữa"

"Vậy thì đừng để ý nữa, cứ để anh ta tự lo liệu là được, không phải sao?" Giọng Chu Bắc càng gay gắt.

Ngôn Lạc Hi theo bản năng siết chặt nắm đấm:"Cậu đi tìm anh ấy, tôi về trước"

Chu Bắc "Phanh" một tiếng đóng sầm cửa lại, sải bước đi tới phía trước cô, ngăn cản đường cô đi, cậu nói:"Tôi là quân nhân, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, Thất gia ra lệnh, mặc dù bây giờ tôi rất muốn ném cô ở ven đường, nhưng quân nhân trái mệnh lệnh là

không làm tròn trách nhiệm, phu nhân, mời cô lên xe!"

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt cậu ta càng lãnh đạm, cô nói:"Tôi biết"

Xoay người lên xe, Ngôn Lạc Hi vung cửa rầm trời, Chu Bắc nhếch môi, bước nhanh lên khởi động xe chạy ra ngoài, rạng sáng đầu đường tuyết bay đầy trời, ven đường tuyết phủ dày đặc, khắp nơi đều trắng xóa.

Chu Bắc thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, cô gái ngồi ghế sau im lặng đến mức không có cảm giác tồn tại, cậu cau mày, mặc dù có rất nhiều phàn nàn về cô, cũng không đến lượt cậu đưa ra nhận xét vô ích.

20 phút sau, xe dừng ở bên ngoài khu dân cư, Ngôn Lạc Hi đẩy cửa xe, ngay cả cảm ơn cũng không nói, trực tiếp đi vào tiểu khu.



Chu Bắc nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa , cậu thu hồi ánh mắt, khởi động xe chạy về phía quảng trường đu quay.

Tới nơi, khi tìm được Lệ Dạ Kỳ, anh một gối ngồi xổm trên mặt đất, khắp người phủ đầy tuyết.

Chu Bắc lòng đau như cắt, chưa bao giờ nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ sa đọa như bây giờ.

Cậu cởi áo khoác chạy tới bên cạnh, khoác lên vai anh, nói:"Thất gia, tôi đưa anh về"

Lệ Dạ Kỳ giật mình, vừa rồi anh còn tưởng Ngôn Lạc Hi quay lại, khi nghe thấy giọng Chu Bắc, sự thất vọng lần lượt ập đến trong lòng, anh chống tay đứng dậy.

"Cậu đưa cô ấy về rồi?"

"Ừ, nhìn phu nhân vào trong, tôi mới rời đi. Thất gia, mặt anh đỏ quá, sốt rồi à?" Chu Bắc đỡ anh dậy, sờ vào tay anh lạnh đến đáng sợ.

"Đi thôi, tôi đưa anh trở lại bệnh viện."

Lệ Dạ Kỳ nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang đỡ của Chu Bắc, bông tuyết lạnh rơi trên mặt, mát lạnh đến thoải mái, nhẹ giọng hỏi: “Chu Bắc, thật sự đã muộn rồi sao?”

Chu Bắc sửng sốt:"Thất gia, chỉ cần anh còn nghĩ tới, cũng không có muộn"

Hoạt động thất bại, du thuyền phát nổ, hơn 260 người thiệt mạng, sự việc đã được báo cáo lên cấp trên, kế tiếp điều Lệ Dạ Kỳ phải chờ đợi, chính là xử phạt, nhẹ thì cách chức, nặng thì vào tù.

Nhưng đây đối với anh mà nói cũng không phải đả kích, đả kích nặng nhất vẫn là Ngôn Lạc Hi nhất quyết muốn rời đi.

Lệ Dạ Kỳ cười khổ:"Tôi cho rằng không nói ra, chúng tôi sẽ bình an vô sự, chờ tôi đưa Phó Tuyền ra công lý, chúng tôi sẽ bên nhau hạnh phúc. Thì ra chỉ có tôi là nghĩ như vậy"

"Thất gia, có lẽ vợ anh nhất thời không thể chấp nhận sự thật này, dù sao Phó Tuyền cũng là mẹ ruột của cô ấy, mấy năm nay dù oán hận nhưng vẫn mong chờ, đột nhiên để cô ấy biết mẹ mình là kẻ buôn người tàn ác, cô ấy cũng phải cần thời gian tiếp nhận"

Chu Bắc miễn cưỡng nói thay Ngôn Lạc Hi.

"Là vậy sao?"

"Ừ, cứ để phu nhân bình tình lại, sau khi giải quyết xong sẽ quay về với anh". Chu Bắc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ửng đỏ vì lạnh, cậu nhẹ giọng nói:"Chúng ta trở về thôi"

Lệ Dạ Kỳ nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, anh đã bình tĩnh hơn: “Ừ.”





Lễ tình nhân trước Tết, những ngày thế này trăm năm mới gặp một lần, ngoài phố lớn cho tới ngõ nhỏ, các cặp tình nhân nắm tay nhau nói cười vui vẻ.

chính thức ra rạp, các ghế ngồi gần như kín chỗ, nổi bật nhất trong số các bộ phim ra mắt dịp Tết.

Ngôn Lạc Hi sớm sáng về tới nhà, cô tắt luôn điện thoại, ngủ đến không biết trời trăng.

Điền Linh Vân không liên lạc được, tự mình tìm tới nơi, cầm chìa khóa dự phòng mở cửa ra, cô liền cau mày khi nhìn thấy đôi giày và chiếc áo khoác nam vương vãi ở lối vào.

Nhị Lạc đưa đàn ông về nhà sao?

Nhìn kiểu dáng áo khoác, hẳn là của Lệ Dạ Kỳ?

Lần đó, ở du thuyền trở về, Ngôn Lạc Hi từ

biệt thự Bán Sơn chuyển lại nhà, cô chưa từng nhắc đến Lệ Dạ Kỳ, nhất định bọn họ lại cãi nhau a, lúc trong cabin cũng nghe rõ ràng bọn họ cái gì đó không tin tưởng nhau.

Điền Linh Vân hiểu rõ, chuyện tình cảm bọn họ là một mớ mệt mỏi và rắc rối.

Nhưng nói thế nào, trong một mối quan hệ không tin tưởng nhau còn lâu mới lâu dài.

Điền Linh Vân không vào phòng ngủ xoay người vào bếp làm bữa sáng, họ chưa dậy cũng không muốn quấy rầy đi tới phòng khách làm việc.

Chớp mắt đã tới buổi trưa, phòng ngủ cũng không có động tĩnh gì.

Điền Linh Vận cau mày, cởi tạp dề đi đến phòng ngủ, cửa hé mở, giơ tay gõ gõ vài cái:"Nhị Lạc còn ngủ sao? Tôi làm bữa trưa, cậu dậy ăn đi"

Chờ một hồi vẫn không có động tĩnh gì, Điền Linh Vân bối rối đẩy cửa ra, trong phòng ánh sáng lờ mờ liền bật công tắc đèn, nhìn thấy cô gái trên giường.

"Nhị Lạc?" Điền Linh Vân đứng bên giường, cúi đầu nhìn Ngôn La Hi mồ hôi đầm đìa, lông mày nhíu lại, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, tựa hồ rất khó chịu.

“Nhị Lạc, cậu sao vậy?” Điền Linh Vân đặt tay lên trán cô, nóng muốn phỏng, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Mạc Thần Dật.

“Nhị Lạc, em sao vậy?” Điền Lăng Vân cúi xuống, đặt tay lên trán cô, nóng đến mức vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Thần Ý.