Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 370




Sau khi bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu sáng rực, Ngôn Lạc Hi nhanh chóng gỡ tay Lệ Dạ Kỳ đang nắm, đứng dậy rời đi.

Sau buổi ra mắt là buổi đón tiếp truyền thông, nghe nói là để chiêu đãi, thực ra lại là một buổi tiệc tối.

Lần này, không chỉ giới truyền thông được mời, mà cả những nhà phê bình phim nổi tiếng "độc ác" cũng được mời tới bình luận

Lệ Dạ Kỳ ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn lòng bàn tay lưu giữ cảm giác ấm áp bỗng dưng trống rỗng.

Lúc anh nhìn lên, chỉ thấy chiếc váy bồng bềnh của cô biến mất sau cánh cửa.

Anh đứng dậy, đang định đuổi theo thì một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng:"Lệ tổng, không ngờ hôm nay anh lại đến tham dự buổi ra mắt, thật bất ngờ"

Lệ Dạ Kỳ ngẩng đầu nhìn thấy Phó Luân mặc bộ đồ vest đỏ son, hai tay đút trong túi quần, cảm thấy lãng mạn ngọt ngào không thể giải thích, anh nheo mắt nói:"Hoàn Á đầu tư vào bộ phim này?"

Phó Luân gật đầu:"Đúng vậy, Lạc Hi thật sự thích hợp đóng phim học đường, đáng tiếc tôi không thể đóng cùng cô ấy"

Lệ Dạ Kỳ chậm rãi đi tới, khí thế uy hiếp đứng trước mặt Phó Luân, lạnh lùng nói:"Sau này đừng cố gắng tiếp cận cô ấy, nếu không đừng trách tôi không khách khí"

Phó Luân khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhẹ nhàng:"Vậy sao, tôi rất tò mò anh sẽ không khách khí với tôi như thế nào, nhưng mà Lệ tổng, tôi không hứng thú với đàn ông"

Lệ Dạ Kỳ nghiến răng nghiến lợi, nói:"Đừng dùng bất cứ lý do gì để tiếp cận cô ấy, anh cũng không muốn cô ấy bị bọn người ghê tởm các anh liên luỵ?"

Ý cười trên mặt Phó Luân cứng đờ, lập tức nói:"Sao lại không? Hoàn Á vốn là của cô ấy, nên để cô ấy thừa kế nó. Lệ tổng, thay vì lo lắng cho tiền đồ của Lạc Hi, tốt hơn hãy lo cho tương lai chính mình"

Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ dần dần trở nên u ám, anh tiến lên một bước, hạ giọng:"Lần này may mắn có thể trốn thoát, lần sau vận may đó sẽ không còn"

"Tôi không hiểu anh nói gì"

Phó Luân nhìn bộ dáng điên cuồng của Lệ Dạ Kỳ, cuối cùng cảm thấy vui vẻ rất nhiều, chú ý đến ánh mắt đang vây quanh mình, Phó Luân mỉm cười nói:"Lệ tổng, anh không cho rằng Lạc Hi xảy ra nhiều chuyện như vậy là bởi vì anh bám chặt không buông sao?"

Lệ Dạ Kỳ mỉm cười, giọng điệu lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi: “Rốt cuộc muốn nói gì?”

"Nếu là tôi, tôi sẽ buông tay, thay vì cứ trói buộc, để cô ấy tìm lại đúng bầu trời thuộc về mình". Thanh âm Phó Luân dần thấp xuống:"Lệ Dạ Kỳ, duyên phận hai người đã hết"

Lệ Dạ Kỳ ngước mắt lên, Phó Luân cười nhạt rời đi, tay siết thành nắm đấm, anh tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi lời nói của hắn ta, duyên phận đã hết là cái quái gì?

Chỉ cần anh không buông tay, giữa bọn họ vĩnh viễn không thể kết thúc.

Tại buổi tiếp đón truyền thông, Ngôn Lạc Hi đứng bên ngoài đám đông cầm ly nước trái cây, tối nay cô là tâm điểm chính của bữa tiệc nhưng lại trốn ở đây nhìn họ nói cười vui vẻ, giống như mình không thuộc về nơi này"

“Thì ra chị trốn ở đây”

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn lại, đâm vào một đôi hoa đào trong mắt, cô khẽ mỉm cười:”Sao, cậu cũng trốn ra à?”

Khanh Tuấn Hi kéo kéo cà vạt, đêm nay anh mặc âu phục sẫm màu, mười phần ôn nhu, ngược lại không cởi mở và tùy ý như trong phim, anh dựa vào bên cạnh cô:"Nhìn chị ủ rủ cả đêm, có chuyện gì sao?"

“Có tâm sự”. Ngôn Lạc Hi thản nhiên nói.

Bộ phim bốn diễn viên, tuy Tiếu Tiểu Tiểu và Bạch Kiêu là vai phụ, hiện giờ buổi chiêu đãi chỉ còn hai người bọn họ, luôn cảm thấy có chút thê lương.

Chẳng trách trước khi phim ra mắt, fan hâm mộ nhận xét đây là vở bi kịch hoành tráng.

Sở dĩ nói bi kịch không phải do cái kết trong phim mà vì hoàn cảnh diễn viên ngoài đời.

Những người hâm mộ yêu thích Tiếu Tiểu Tiểu, bộ phim này chính là tác phẩm cuối cùng của thần tượng họ, nghĩ đến khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.

Khanh Tuấn Hi dựa bên cạnh, tự nhiên biết cô đang nói gì, cũng không muốn nhắc tới Tiếu Tiểu Tiểu. Anh không xuất hiện trong tang lễ nhưng có người đã chụp được ảnh anh ở nghĩa trang.

Đối với đoạn tình cảm này, có lẽ đến cuối cùng anh vẫn còn dốc hết toàn lực để yêu, nhưng Tiếu Tiểu Tiểu đã đi xa rồi.

“Anh Kiêu sao rồi? Vết thương lành chưa?”



Ngày đó, anh và Tiếu Tiểu Tiểu cãi nhau một trận, không cùng bọn họ trở về, sau đó tai nạn xảy ra, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, không biết nên cảm tạ Tiếu Tiểu Tiểu cứu anh một mạng, hay nên tiếc nuối không cùng họ đồng sinh cộng tử.

Ngôn Lạc Hi ngơ ngẩn, sau khi xuất viện cô cũng chưa đến bệnh viện thăm Bạch Kiêu.

Tình cảm của Bạch Kiêu, đối với cô quá mức nặng nề, cô còn làm bộ như không có gì xuất hiện trước mặt anh thì quá đê tiện.

“Anh ấy đỡ hơn rồi"

Khanh Tuấn Hi nhíu mày:”À, tôi còn tưởng qua chuyện này, hai người sẽ ở bên nhau, xem ra không phải vậy”

Ngôn Lạc Hi xoa đầu lông mày:"Không, bọn tôi chỉ là bạn bè"

Khanh Tuấn Hi nghiêng đầu nhìn cô chăm chú:”Tôi cảm thấy hai người mới là một cặp, anh Kiêu đối với chị chân thành sâu sắc, Lạc Hi, chị không cảm động chút nào sao?”

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn Khanh Tuấn Hi:”Trong lòng tôi, Bạch Kiêu giống như anh trai, tôi biết ơn nhưng không thể đáp lại, vô tình quá phải không?”

Đôi mắt của Khanh Tuấn Hi sáng lên, sau đó nói:”Không phải vô tình, đơn giản chỉ là không yêu mà thôi”

Sau buổi chiêu đãi giới, đã ba giờ sáng, Ngôn Lạc Hi mặc áo khoác rời đi. Bên ngoài rạp chiếu phim vắng tanh, cô ngước nhìn bầu trời lấm tấm bông tuyết trắng xóa.

“Tuyết rơi rồi”

Ngôn Lạc Hi vươn tay ra, bông tuyết lạnh như băng vừa rơi xuống lòng bàn tay đã bị nhiệt độ cơ thể hòa tan. Phồn hoa rút đi, cỗ hiu quạnh cùng bi thương kia ở trong lòng nảy sinh lên lại.

Ngôn Lạc Hi chậm rãi rụt tay, rõ ràng ở hội trường còn thấy buồn ngủ, lúc này gió lạnh thổi qua, tinh thần tỉnh táo không ít.

Cũng không đi lấy xe, cứ như vậy lững thững đi ra ngoài, dọc theo đường phố đi về phía trước không biết đi đâu.

Hai chân lạnh ngắt, cô vô tư không nhận ra, tuyết càng rơi càng nhiều, tóc bay đầy tuyết trắng vẫn không dừng đi tiếp, phảng phất muốn như đi đến tận cùng thế giới.

Lệ Dạ Kỳ theo phía sau, nhìn cô đi hết một con phố lại đi tiếp một con phố không có ý dừng lại, anh trầm mặc theo sau cũng không muốn lên quấy rầy.

Cuối cùng, Ngôn Lạc Hi dừng ở quảng trường đu quay, hôm nay chính là lễ tình nhân, ở đây trang trí đèn đủ màu sắc, xung quanh toàn những người có đôi có cặp,

nghĩ lại cảm thấy cô đơn không nói nên lời.

Trên vai bỗng nhiên ấm áp, Ngôn Lạc Hi mạnh mẽ quay đầu lại, trong bóng đêm u ám, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, thân hình cao ngất lạnh lùng, nhìn bông tuyết bay xuống trên đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh đến ửng đỏ, anh hẳn không phải trùng hợp xuất hiện ở đây.

Ngôn Lạc Hi giật mình vài giây, bình tĩnh thu hồi ánh mắt, không nhìn anh nữa.

Lệ Dạ Kỳ tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh cô, thản nhiên nói:"Đã trễ thế này, đi mấy con phố, chỉ vì muốn tới đây?"

Ngôn Lạc Hi ngửa đầu nhìn đu quay bất động giữa không trung, cô nói: "Lệ Dạ Kỳ, anh có biết vì sao trong phim thần tượng đều có tình tiết nam nữ chính ngồi đu quay không?"

“?" Lệ Dạ Kỳ nghi hoặc nhìn cô.

Ngôn Lạc Hi giơ tay đặt ở giữa lông mày, cười tự giễu, sao cô lại quên, người đàn ông bên cạnh là thẳng nam tiêu chuẩn, cho tới bây giờ cũng sẽ không để ý những thứ này.

"Không có gì."

Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, giọng nói trầm thấp có vẻ mất hứng:"Hi nhi, đừng nói chuyện chỉ nói một nửa, em biết anh không thông minh như em nghĩ”

Ít nhất khi suy đoán tâm tư phụ nữ, anh rất chậm chạp.

Ngôn Lạc Hi buông tay, "Không có gì, anh vừa khoẻ lại, về đi”

“Em về, thì anh về”.Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nói.

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn anh đứng ngay bên cạnh cô, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, tâm tình cô khẽ lay động, không vui dời tầm mắt:"Cần gì chứ, rõ ràng không thích, còn làm ra bộ dạng tình thâm, anh thật sự không thấy mệt sao?”

Lệ Dạ Kỳ mím chặt môi, giơ tay nắm vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh:"Hi nhi, anh thích em!

Ngôn Lạc Hi sửng sốt, lập tức cúi đầu cười, mặt mày tự giễu càng ngày càng đậm:”Lệ Dạ Kỳ, tôi là con gái tội phạm, anh thích tôi điểm nào đây? Nhìn thấy tôi, chẳng lẽ anh không nghĩ tới tội ác ngập trời mẹ tôi gây ra sao? Anh không cảm thấy ghê tởm?"



Đồng tử Lệ Dạ Kỳ hơi co rút lại, bàn tay to hơi dùng sức nắm lấy bả vai cô:”Sao em lại biết?”

Cho dù anh chán ghét Phó Tuyền tới cực điểm, cũng chưa bao giờ nghĩ muốn nói ra thân phận thật sự của mẹ cô, bởi anh biết, tâm tư cô nặng nề, nếu biết mẹ mình là tội phạm, cô sẽ rơi vào tự ti dằn vặt sâu sắc.

Anh cẩn thận cất giấu bí mật này, không dám nói ra, không phải anh không tin cô, mà là vì anh sợ mất cô.

Ngôn Lạc Hi cay đắng nhắm chặt hai mắt:”Các người đều biết, chỉ tôi không biết, nhìn tôi giống như một con ngốc, các người cho rằng tôi đặc biệt ngu xuẩn đúng không?"

“Hi Nhi!” Lệ Dạ Kỳ hét lên.

Trong lòng Lệ Dạ Kỳ chấn động mạnh mẽ, anh đánh giá thấp chuyện này sẽ đả kích cô lớn như vậy, anh quá chậm trễ, lại khiến cô hận bản thân tới mức này.

Anh dùng sức kéo cô vào trong lồng ngực, đưa tay ôm chặt:"Hi nhi, không phải vậy, đừng chán ghét chính em, không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng em có thể lựa chọn trở thành người như thế nào”

Thân thể lạnh như băng bỗng nhiên ấm áp, Ngôn Lạc Hi kháng cự dữ dội, dùng sức giãy dụa:"Lệ Dạ Kỳ, buông em ra”

“Không buông, cả đời cũng không buông”. Lệ Dạ Kỳ siết chặt vòng tay, cằm chống lên đầu cô. Anh cứ nghĩ cô không đến bệnh viện thăm anh, là vì những lời anh nói trên du thuyền khiến cô tổn thương.

Ngôn Lạc Hi nghe anh nói, cô cười chua xót:"Lệ Dạ Kỳ, anh đừng bá đạo, cả đời dài như vậy, chúng ta ngày nào đó cũng phải chia cách thôi"

"Cho dù chia cách, anh cũng sẽ tìm em trở về." Lệ Dạ Kỳ đau lòng tột đỉnh, anh sớm biết tính cách của cô, biết thế nào cô cũng sẽ tự trách, tư tưởng cô cực đoan thành như vậy, anh sao dám để cô một mình.

Hai mắt Ngôn Lạc Hi nóng bừng, tầm nhìn dần dần mơ hồ, nhưng cô không thể khóc, có tư cách gì mà khóc?:”Lệ Dạ Kỳ, xin hãy để tôi đi. Trước đây tôi không tin, nhưng chúng ta thực sự là người của hai thế giới."

Lệ Dạ Kỳ nắm vai cô, đẩy cô ra một chút, trên mặt anh tràn đầy tức giận:”Hai thế giới thì sao? Anh sẽ bước vào thế giới của em”

Ngôn Lạc Hi gỡ tay anh nắm vai cô ra, nhắm mắt lại, vẫn mỉm cười nói:"Thế giới của em, anh không thể bước vào. Thế giới của anh, em càng không thể bước tới. Chấp nhận hiện thực đi”. Nói xong, cô kiên quyết xoay người đi.

Phó Tuyền ngày nào đó sẽ bị kết tội, đến lúc đó tất cả nước bẩn đều hất về phía cô, cô không muốn anh và Lệ gia bị cô liên lụy.

Cô từng nghĩ, vấn đề lớn nhất giữa bọn họ là lòng tin, cho tới hôm nay mới phát hiện, cản trở trước mắt họ không đơn giản đến vậy, là cả một tòa núi lớn trầm trọng.

Lệ Dạ Kỳ nhìn bóng lưng cô đi xa, anh bước nhanh đuổi theo, ôm cô từ phía sau, cúi đầu chôn mặt mình vào cổ cô:"Hi nhi, bây giờ em muốn từ bỏ anh sao?”

Vì cảm giác tội lỗi, chán ghét bản thân đáng chết kia, cô muốn đẩy anh ra khỏi thế giới của cô sao?

Ngôn Lạc Hi cắn chặt môi dưới, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đau khổ, cô quả quyết nói: “Đúng, tôi muốn từ bỏ anh”

Lệ Dạ Kỳ siết chặt bàn tay to đang ôm cô, khí lực lớn đến mức giống như muốn bóp cô vào trong cốt huyết, như vậy tim anh sẽ không đau nữa, "Ngôn Lạc Hi, anh không cho phép, có nghe hay không, anh không cho phép!"

Không cho phép cô từ bỏ anh, cuộc sống của anh không có cô sẽ không trọn vẹn.

Ngôn Lạc Hi giơ tay che mí mắt, nước mắt làm ướt mu bàn tay, trái tim giống như bị bóp nát, cô đau đến không thở nổi.

Cô rất muốn rúc vào lòng anh, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, nhưng không thể nữa.

Sau khi thân phận của Phó Tuyền bị vạch trần, bọn họ nhất định sẽ là ánh sáng và bóng tối.

Nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay, giống như axit ăn mòn trên làn da, Lệ Dạ Kỳ cảm thấy đau rát dữ dội, anh cầm bả vai cô, xoay người cô lại, anh không chớp mắt nhìn cô chăm chú, giọng nói có vẻ hoảng hốt xác nhận:"Hi nhi, em yêu anh đúng không?”

Yêu, Ngôn Lạc Hi chưa bao giờ dám nghĩ tới từ này, cô từng cho rằng, tình cảm dành cho anh cùng lắm chỉ là thích.

Thì ra, không phải vậy.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt tuôn ra như đê, bông tuyết bay múa, gò má lạnh lẽo một mảnh.

Ngôn Lạc Hi bất chợt lau đi dòng nước ấm áp, lại chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú hoảng hốt còn luống cuống trước mặt mình.

Cô đau thấu tim gan, duyên phận giữa bọn họ đã hết.

“Không, em không yêu anh!”