Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 369




Phó Du Nhiên nhìn điện thoại bị cúp, sắc mặt xám xịt, nghe ra được giọng nói Phó Tuyền vô cùng lạnh lùng.

Vừa rồi, chỉ lo vạch trần Ngôn Lạc Hi, khiến cho người Lệ gia ghét bỏ cô nhưng lại quên mất, nói ra như vậy, Phó Tuyền sẽ phát hiện mình bị bán đứng.

Chỉ không nghĩ tới, Ngôn Lạc Hi nhanh như vậy đã đi tố cáo với Phó Tuyền.

Bọn họ quả nhiên là mẹ con, e rằng đã âm thầm hòa giải từ lâu, lừa gạt Lệ Dạ Kỳ.

Phó Du Nhiên trong lòng bất an, cô bị Phó Tuyền nắm thóp, nếu không dù có nhiều cơ hội để rời đi, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn trở về. Nghĩ vậy, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tiết Thục Dĩnh thấy Phó Du Nhiên nghe điện thoại xong, sắc mặt âm trầm, bà hỏi: "Du Nhiên, là ai gọi tới, có chuyện gì sao?"

"Con có chút việc cần về xử lý, chỉ sợ không thể đợi Nhị ca ra khỏi phòng cấp cứu". Phó Du Nhiên cụp mắt nhìn chằm chằm mũi chân, không dám đối mặt với đôi mắt sắc bén của Lệ thủ trưởng, sợ bị ông nhìn thấu.

"Đi đi, chúng ta ở đây chờ được rồi."

Tiết Thục Dĩnh cảm xúc lẫn lộn, nhất là vừa rồi nghe Phó Du Nhiên nói Phó Tuyền là kẻ buôn người, lòng bà vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Phó Du Nhiên xách túi lên, chào tạm biệt mọi người, xoay người bước nhanh rời đi.

Chờ cô đi rồi, Tiết Thục Dĩnh thở dài một tiếng:"Luôn cảm thấy Du Nhiên so với mười năm trước thay đổi quá nhiều, lời vừa rồi có thể tin tưởng được không, còn chưa rõ"

"Nó có kém cỏi đến đâu, cũng đã sống ở Lệ gia mười tám năm." Lệ lão gia nặng nề hừ một tiếng:"Con không tin nó, chẳng lẽ đi tin người phụ nữ chảy dòng máu dơ bẩn kia?"

"Vẫn có cảm giác, Lạc Lạc bị bắt nạt". Tiết Thục Dĩnh bĩu môi, rõ ràng vừa rồi Phó Du Nhiên vênh váo hung hăng hơn một chút, nếu Tiểu Thất không nằm trong phòng cấp cứu, khẳng định không cho phép kẻ nào ức hiếp vợ nó.

Lệ lão gia liếc bà một cái, con dâu ông là người thẳng thắn, đơn thuần lại vô tri, bị con trai ông bảo vệ quá độ, biến thành đại ngốc không có nửa điểm tâm cơ, căn bản không giống người Lệ gia.

"Cô ta chỗ nào giống bị bắt nạt? Nếu không phải cô ta làm lộ tin tức, Dạ Kỳ sẽ nằm cấp cứu sao? Con đừng nhầm lẫn sự thật". Lệ lão gia răn dạy.

Tiết Thục Dĩnh ngậm miệng, cũng không hề đồng ý lời nói của ông cụ, Lạc Lạc nhìn Tiểu Thất bằng ánh mắt yêu thương và ái mộ, cô tuyệt đối không phải bội Tiểu Thất.



Đang nghĩ ngợi, đèn đỏ phía trên chợt tắt,

Mạc Thần Dật tháo khẩu trang xuống đi ra, thấy người Lệ gia đứng ở cửa, anh nói:"Vết thương đã khâu lại, vì mất nhiều máu nên

hôn mê, đợi đến khi tan thuốc sẽ tỉnh lại"

"Nó không sao là yên tâm rồi". Lệ lão gia đứng lên:"Vậy chúng ta trở về, không cần canh giữ ở đây"

Tiết Thục Dĩnh nói: "Con ở lại bệnh viện chờ Tiểu Thất tỉnh lại, ông xã, anh và ba về trước đi"

Lệ thủ trưởng nhìn bà một cái, gật đầu nói: "Cũng được, vậy em ở đây trông chừng nó".

Tiết Thục Dĩnh đưa mắt nhìn hai người rời đi, bà quay đầu lại nhìn thấy y tá đẩy Lệ Dạ Kỳ đi ra, cánh tay còn truyền nước biển, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ, bà liền bước nhanh tới.

Nhìn thấy con trai bị thương như thế, người làm mẹ trong lòng đau xót:"Tiểu Thất, mau chóng khoẻ lại, nếu không vợ con sẽ bị ức hiếp đến chết."

------

Ngôn Lạc Hi lao ra khỏi tập đoàn Hoàn Á, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, nước mắt rất nhanh làm ướt lòng bàn tay, cô nên làm gì bây giờ?

Biết được thân phận thật sự của Phó Tuyền, cô có nên đến đồn cảnh sát tố cáo không?

Cô lau nước mắt, quật cường đứng lên, đi về phía bãi đỗ xe, cô không muốn làm một người phụ nữ chỉ biết khóc, nếu Phó Tuyền phạm tội, hãy để thẩm phán phán xét bà ta.

Ngôn Lạc Hi ngồi vào xe, lái đến cục cảnh sát, đứng ở bên ngoài cục cảnh sát nghiêm, lại chậm chạp bước không nổi, cô muốn đại nghĩa diệt thân, nhưng căn bản không có chứng cứ.

Có lẽ ngay cả Lệ Dạ Kỳ cũng không có chứng cớ, nếu không đã sớm đưa bà lên toà án, không để bà tiêu dao đến bây giờ.

Ngôn Lạc Hi đứng hồi lâu, lại một lần nữa ngồi vào xe, lái xe rời đi.

Hai ngày sau, vết thương của Lệ Dạ Kỳ dần bình phục, sau khi anh tỉnh dậy từ đầu đến cuối không thấy Ngôn Lạc Hi tới thăm, anh nhắn tin cô không trả lời, gọi điện thoại cũng không bắt máy.



Anh biết phản ứng của anh trên du thuyền hôm đó đã khiến cô đau lòng,

Mấy ngày nay gần

kết thúc tuyên truyền lưu động, lịch công chiếu dự tính vào lễ tình nhân trước tết âm lịch một ngày.

Ngôn Lạc Hi theo đoàn phim tuyên truyền đợt cuối cùng, có thể thấy mỗi ngày cô đều xuất hiện trên tin tức giải trí.

Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên trong đời Ngôn Lạc Hi đóng vai chính, bên cạnh còn có tiểu sinh nổi tiếng Bạch Kiêu, thanh xuân vườn trường Khanh Tuấn Hi tham gia, nhan sắc và diễn xuất của bọn họ hội tụ đã quyết định chất lượng bộ phim này rồi.

Đêm công chiếu, Ngôn Lạc Hi mặc váy dài màu ngó sen, bởi vì Bạch Kiêu bị thương chưa lành, Tiếu Tiểu Tiểu đã tự sát, tham dự lễ chỉ có Ngôn Lạc Hi và Khanh Tuấn Hi, còn lại là đạo diễn và nhà sản xuất.

Ngôn Lạc Hi đứng trên sân khấu, nhìn fan đông nghịt trong rạp chiếu phim, có fan Lạc, cũng có fan Khanh Tuấn Hi, còn có fan Bạch Kiêu, cô cúi đầu cảm ơn đạo diễn cảm ơn nhà sản xuất và các fan đã ủng hộ cô.

Sau buổi lễ, Ngôn Lạc Hi trở lại chỗ ngồi, xem bộ phim đầu tiên trong đời của mình.

Nhìn thấy lần đầu gặp Giang Lâm, cô giống như trở lại đoạn thời gian vô ưu vô lự thời đại học kia, nhưng gông xiềng trong lòng làm cô hiểu được, vô luận như thế nào, tâm tình cũng không trở lại như lúc đó.

Mu bàn tay bỗng nhiên phủ lên lòng bàn tay ấm áp, Ngôn Lạc Hi hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy người đàn ông anh tuấn ngồi bên cạnh, cô cực kỳ kinh ngạc, vừa muốn rụt tay về, đã bị người đàn ông nắm chặt.

"Anh..." Ngôn Lạc Hi vừa muốn nói, đã thấy người đàn ông giơ ngón trỏ đặt bên miệng, làm động tác im lặng, cô mím môi, làm thế nào cũng không rút tay lại được.

Xuyên suốt bộ phim, cô không thể tập trung xem được nữa, trong lòng có nhiều suy nghĩ băn khoăn, anh đến rạp chiếu phim khi nào? Vết thương đã lành hẳn chưa?

Tại sao anh có thể xuất hiện trước mặt cô như chưa có chuyện gì xảy ra?

Lệ Dạ Kỳ nghiêng đầu, nhìn cô đang chăm chú trên màn ảnh lớn, anh nhịn không được nắm chặt tay cô hơn.

Cô không muốn đến bệnh viện thăm anh, nên anh chỉ có thể chủ động xuất hiện trước mặt cô.

Bằng không, anh sợ nếu không đến bên cô, bọn họ thật sự sẽ phải chịu số phận.