Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 339




Sau khi Lệ Dạ Kỳ dỗ Ngôn Lạc Hi ngủ, anh ngồi dậy, điện thoại rung lên, anh cầm lấy mở tin nhắn ra xem, mặt mày lạnh như băng mang giày đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Ở hành lang gặp Tiết Thục Dĩnh vừa mới về nước, Tiết Thục Dĩnh vẻ mặt nôn nóng, "Tiểu Thất, Lạc Lạc thế nào rồi?”

“Cô ấy vừa mới ngủ, mẹ trông chừng cô ấy giúp con, con phải đến công ty một chuyến”. Lệ Dạ Kỳ vội vàng nói.

“Ai... "Tiết Thục Dĩnh còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ sải bước rời đi, bà bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, xoay người đi đến phòng bệnh.

Lệ Dạ Kỳ quay về công ty, Chu Bắc đưa đến thông tin điều tra, thần sắc ngưng trọng nói: "Đã tra ra được, Tiếu Tiểu Tiểu cùng đi tuyên truyền ở Lâm Thị đã tiết lộ lịch trình của phu nhân."

Lệ Dạ Kỳ tiếp nhận tư liệu:"Nữ số 2 của ?”

"Vâng, cô ấy vốn được Trịnh Học Thành xác định là nữ chính, nhưng sau khi vợ anh thử vai xong, màn biểu diễn tinh xảo của đã khiến Trịnh Học Thành đổi vai. Bởi vì điều đó, Tiếu Tiểu Tiểu sinh lòng ganh ghét, nghe nói lúc quay phim, từng động tay động chân trên xe máy, bị phu nhân phát hiện, kịp thời ngăn lại." Chu Bắc nói.

Lệ Dạ Kỳ lật xem thông tin, càng nhìn sắc mặt càng lãnh khốc:"Cô ta không phải kẻ đằng sau, nhiều nhất cũng chỉ bị lợi dụng”

Đụng vào xe bảo mẫu là một chiếc xe bọc thép vũ trang chống đạn chống sốc, sau khi gây tai nạn nó đột nhiên như biến mất khỏi thế giới, đối phương không chỉ gian xảo còn rất hiểu biết về vũ trang.

Đây không phải là thứ mà người như Tiếu Tiểu Tiểu có thể tiếp xúc được.

Chu Bắc gật đầu:"Tôi cũng nghĩ như vậy, vì thế sau khi tra ra Tiếu Tiểu Tiểu tôi đã phái người đến giám sát cô ấy, hy vọng có thể tìm ra manh mối về tên tội phâm ph

Lệ Dạ Kỳ buông tư liệu xuống, anh châm một điếu thuốc nặng nề hút một hơi, theo làn khói trắng nhạt bay ra còn có giọng nói lạnh lùng của anh:"Đã muộn rồi.”



Đến ngày thứ ba sau khi xảy ra tai nạn, bọn anh mới tra ra được Tiếu Tiểu Tiểu, dựa theo sự tàn nhẫn của đối phương, Tiếu Tiểu Tiểu có thể sống không nổi, ý nói giết người diệt khẩu.

Chu Bắc sửng sốt, nhớ tới tình hình bọn họ nhìn thấy khi chạy tới hiện trường, lúc ấy cửa xe đều bị dỡ xuống, đối phương rất có thể là muốn mang phu nhân đi,nếu như bọn họ chậm trễ một bước nữa, hậu quả không thể tưởng.

“Chu Bắc, lập tức dẫn người đến nhà Tiếu Tiểu Tiểu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác". Lệ Dạ Kỳ lãnh khốc hạ lệnh.

Chỉ có Tiếu Tiểu Tiểu từng nhìn thấy mặt kẻ đằng sau đó, cho dù muộn, anh cũng không thể bỏ qua cơ hội nào.

“Vâng”

Chu Bắc bước đi, Lệ Dạ Kỳ cụp mắt nhìn tư liệu trên bàn, đáy mắt xẹt qua tàn nhẫn, rốt cuộc là ai, thù hận gì với anh? Hiện tại anh ngoài sáng, hắn trong tối, nhất cử nhất động của anh đều ở trước mắt bọn chúng, anh phải nghĩ biện pháp xoay chuyển cục diện này.

Ngôn Lạc Hi lần thứ hai tỉnh lại, nhìn thấy Tiết Thục Dĩnh ngồi ở trên ghế ngủ gà ngủ gật, trong lòng nhất thời cảm thấy thân thiết vô cùng, cô nhẹ giọng hô:"Mẹ."

Tiết Thục Dĩnh bừng tỉnh, thấy Ngôn Lạc Hi đã mở mắt, bà lập tức đứng lên, cúi người lại gần:"Lạc Lạc, con thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Ngôn Lạc Hi lắc đầu, cô nhớ rõ hai ngày trước Tiết Thục Dĩnh cùng bạn bè đi Úc, hẳn là nhìn thấy tin tức cô xảy ra tai nạn vội vã chạy về, cho nên vừa rồi mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.

“Con không sao, mẹ về lúc nào?”

“Vừa tới không lâu, từ sân bay trực tiếp chạy tới, đứa nhỏ đáng thương, nhìn mặt mài còn gầy hơn bàn tay ta kìa” . Tiết Thục Dĩnh đau lòng vô cùng.



Ngôn Lạc Hi sờ sờ gò má, quả nhiên gầy đến mức có thể sờ thấy xương gò má nổi lên, cô xấu hổ cười cười, "Không có việc gì, chờ ra khỏi viện sẽ mập lại”

Tiết Thục Dĩnh cầm tay cô:”Lúc đó sợ lắm phải không?”

Trái tim Ngôn Lạc Hi phút chốc co rút lại, nhớ lại khoảnh khắc xảy ra tai nạn dường như cũng không kịp sợ hãi.

Chỉ là sau khi có chút tỉnh táo, nghe được đối thoại đám người kia muốn mang cô đi hơn nữa muốn giết người diệt khẩu, cô mới cảm thấy không rét mà run.

Có đôi khi, thế giới so với tưởng tượng của cô tàn nhẫn hơn nhiều, chỉ có khi trải qua rồi mới biết khoảng cách giữa bóng tối với cuộc sống chúng ta gần tới mức nào.

Ngôn Lạc Hi cúi đầu:”Dạ”

Tiết Thục Dĩnh nghiêng người ôm lấy cô:”Không sao, không sao cả”

Khóe mắt Ngôn Lạc Hi ẩm ướt, cô nhanh chóng chớp chớp mắt:”Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, con sẽ khỏe lại thôi”

“Mẹ tin con, không sao hết, đại nạn không chết tức có hậu phúc, về sau tràn đầy phúc khí, quá khứ cứ để nó qua đi”. Tiết Thục Dĩnh vỗ vỗ lưng cô, thấy cô chịu nhiều đau khổ như vậy, thật sự rất không đành lòng.

Ngôn Lạc Hi dùng sức gật đầu.

Lúc này, cửa phòng có tiếng gõ, mẹ chồng cùng nàng dâu đồng thời ngẩng đầu nhìn qua, có chút sửng sốt khi thấy người phụ nữ đang đứng ở cửa:"Người này là ai?”

“Tôi là mẹ của Lạc Hi"