Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 325




Xe chạy vào biệt thự Bán Sơn, dừng ở bãi đỗ Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn đèn sáng trưng, trái tim co rút, vừa rồi cô nhất thời xúc động muốn trở về đây thăm Mai Mai.

Hôm nay thật sự ở chỗ này, tất cả đều không thay đổi, chỉ có tâm trạng cô thay đổi mà thôi.

Đã từng nghĩ nơi này là nơi thuộc về mình.

Ngôn Lạc Hi đẩy cửa xe xuống xe, "Tôi đi thăm Mai Mai, xong rồi đi ngay"

Nói xong, cô lập tức đi về phía chuồng chó.

Mới vừa đi được vài bước, cánh tay đã bị anh mạnh mẽ nắm lấy, cô tâm hoảng ý loạn quay đầu lại, đụng vào đôi mắt thâm trầm của người đàn ông, trái tim hung hăng rung động một chút, "Lệ Dạ Kỳ, anh..."

"Thời tiết lạnh, dì Đông chuyển ổ chó sang phòng khách". Lệ Dạ Kỳ rũ mắt nhìn bộ dáng hoảng loạn của cô, ngón tay anh cứng đờ, khắc chế rụt tay về.

Nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông bước lên cầu thang, Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi theo sau.

Thay dép lê ở hành lang, dì Đông nghe tiếng đi ra, thấy Ngôn Lạc Hi đi theo sau Lệ Dạ Kỳ, bà vui mừng lẫn lộn:"Phu nhân, cuối cùng đã về nhà rồi sao? Chúng ta đều rất nhớ cô"

Từ sau khi Ngôn Lạc Hi rời đi, cái nhà này trở nên vắng ngắt, ông chủ vốn là người ăn nói thận trọng, không có phu nhân, lại càng trầm mặc, mỗi ngày sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, những người làm như các bà nàng buồn bực không thôi.

Có thể là ngửi được hơi thở của cô, Mai Mai không biết từ nơi nào vọt ra, không ngừng nhào về phía cô, ô ô ô làm nũng, Ngôn Lạc Hi chống đỡ không được, hai tay ôm cổ chó, cười rực rỡ, "Mai Mai, Mai Mai, em quá nhiệt tình nha, sắp đánh ngã chị rồi"

Lệ Dạ Kỳ thay dép lê xong, nhìn một người một chó thân mật ở cùng một chỗ, nội tâm chịu đủ trọng thương.

Quả nhiên, anh trong lòng cô còn thua một

con chó, đây là giác ngộ khiến người ta tức giận thế nào?

Husky lè lưỡi liếm mặt của cô, Ngôn Lạc Hi bú liếm đến hai má ngứa ngáy, cô vừa cười vừa trốn:"Ngứa quá, Mai Mai đừng liếm, ai nha, ha ha ha......"

Dì Đông nhìn một màn như vậy, bà cảm động đến lau hốc mắt:"Phu nhân, từ sau khi cô đi, Mai Mai mệt mỏi ăn không vô, trạng thái tinh thần không được tốt, cô vừa trở về, nó liền hăng hái lên lại"

Ngôn Lạc Hi xoa xoa đầu chó, "Mai Mai không ngoan, phải ăn cơm đàng hoàng mới không bị bệnh"

"Ô ô ô. "Đầu chó của Mai Mai không ngừng cọ vào Ngôn Lạc Hi, giống như đang nói tôi sẽ ngoan ngoãn, đừng đi nữa được không.

Khóe mắt Ngôn Lạc Hi chua xót không thôi, kỳ thật có đôi khi động vật so với con người càng cảm tính hơn nhiều.

Lệ Dạ Kỳ dựa vào vách tường, nhìn Ngôn Lạc Hi và Mai Mai thân mật tựa vào nhau, trong lòng ghen tị không thôi, hiện giờ trong cái nhà này, chỉ sợ cũng chỉ có Mai Mai mới có thể làm cho cô buông xuống cảnh giác.

“Dì Đông, con và Hi nhi đều chưa ăn cơm tối”



Dì Đông vội vàng nói:”Tôi lập tức đi chuẩn bị”

Sau khi dì Đông rời đi, phòng khách còn lại hai người một chó, Lệ Dạ Kỳ nâng bước đi qua, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Lạc Hi, nhìn husky đang làm nũng đáng yêu bên cạnh côi, anh đưa tay sờ sờ đầu nó.

"Mẹ về rồi, có vui không?"

Mai Mai nâng mặt chó lên nhìn hai mắt hơi híp của người đàn ông, trong mắt đều là lên án, cho đến khi ánh mắt anh càng ngày càng sắc bén, nó rụt cổ, nức nở một tiếng vẫy đuôi đi.

“Mai Mai".Ngôn Lạc Hi kêu một tiếng, husky một bước ba quay đầu lại, rồi lại không dám tới gần, cản trở ba mẹ yêu đương.

“Chắc nó mệt rồi, để nó nghỉ ngơi đi ”.Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nói

Ngôn Lạc Hi tức giận nhìn anh:"Chính vì thái độ này của anh, ngay cả làm nó bệnh cũng không biết”

Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dáng tức giận của cô, cả người đều tươi tắn, môi anh khẽ nhếch lên:"Đúng vậy, ngay cả bản thân anh cũng không chăm sóc tốt, làm sao để ý đến nó, bằng không em dọn về quản anh đi?"

Ngôn Lạc Hi ngẩn ra, lập tức dời tầm mắt, cô thản nhiên nói: "Không”

“Bà xã…”

Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên đứng lên, giọng nói dồn dập nói: "Tôi gặp Mai Mai rồi, nó không sao tôi cũng yên tâm, thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây”.

Lệ Dạ Kỳ chế trụ bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô, anh ngửa đầu nhìn cô:"Hi nhi, đêm nay em ở lại đây được không?”

Trái tim Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên nhảy dựng lên, trong nháy mắt, cô muốn gật đầu, nhưng lại bị lý trí ngăn lại, cô lạnh nhạt xua tay anh:"Tôi ở đây không thích hợp, tôi đi đây”

Ngôn Lạc Hi xoay người đi về phía hành lang, mới vừa đi được hai bước, đã bị người đàn ông ôm lấy từ phía sau, lồng ngực nóng bỏng dán sát vào lưng cô, cô thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Dây đàn căng thẳng trong đầu phút chốc đứt ra, cả người cứng ngắc quên đẩy anh ra.

Lệ Dạ Kỳ cúi đầu, đặt cằm lên vai cô, gò má dán lên sợi tóc mềm mại, chóp mũi thoang thoảng mùi thơm như có như không, anh hạ giọng nói:"Anh xin lỗi”.

Ngôn Lạc Hi nhíu mày, anh đột nhiên xin lỗi khiến cô có chút không biết làm sao.

“Ngày đó, ở trong sân là anh nổi giận lung tung, là anh không biết rõ tình huống, làm tổn thương trái tim em, xin lỗi, Hi nhi, cho anh một cơ hội, để anh hiểu rõ em”

Trước mắt Ngôn Lạc Hi mơ hồ, rõ ràng đã qua rất lâu, nhưng lòng chua xót và thống khổ ngày đó vẫn quanh quẩn không tiêu tan trong lòng, cô nhắm mắt lại:"Đã qua hết rồi”

“Không, chưa qua".Lệ Dạ Kỳ hai tay nắm bả vai cô, xoay cô lại, anh chăm chú nhìn vào mắt cô:”Nếu anh không chính miệng giải thích với em, chuyện này vĩnh viễn không qua được”



Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu lên nhìn anh:"Lệ Dạ Kỳ, thật ra anh không cần giải thích, tôi đều hiểu, ngày đó Phó Du Nhiên nói tôi rời xa anh đi, bởi vì hai người đã hòa hợp rồi Tôi biết, mười năm qua anh không thể buông bỏ cô ấy, hiện tại cô ấy đã trở về, anh tốt nhất nên quý trọng”

"Anh đã nói, anh không có tình cảm với cô ấy. ngày đó anh đi toilet, quên mang điện thoại, lúc em gọi đến vừa lúc cô ấy…”

Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng đẩy anh ra, cô lùi lại vài bước:"Điện thoại đối với anh hẳn là rất quan trọng, nếu không phải người đáng tin, anh sẽ không bất cẩn như vậy”

Cô để ý cũng không phải bọn họ gặp mặt, mà là thái độ anh đối đãi với Phó Du Nhiên chưa bao giờ rõ ràng.

Hơn nữa, tình cờ ngày hôm đó, dù là diễn, dù là trò chơi, cô vẫn quyết định thổ lộ tình cảm với anh trước mặt khán giả cả nước. .

Lệ Dạ Kỳ há miệng, nhưng không cách nào giải thích cho mình.

Đúng là vậy!

Điện thoại với anh mà nói rất quan trọng, đặc biệt là khi mục đích của Phó Du Nhiên vẫn chưa rõ ràng, anh đã bị bí mật mười năm nằm vùng của Phó Du Nhiên làm cho tâm loạn như ma, cho nên mới có thể mất đi cảnh giác bình thường,

Mà anh, giờ phút này lại không thể giải thích với cô.

“Bà xã…”

“Được rồi, tôi đã đến thăm Mai Mai xong, tôi phải đi".

Ngôn Lạc Hi xoay người đi về phía sảnh, khom lưng mang giày vào, cô mở cửa, một luồng gió lạnh phả vào mặt.

Hốc mắt cô đau nhói, sải bước đi ra ngoài.

Lệ Dạ Kỳ đứng ở giữa phòng khách, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô chậm rãi biến mất sau cửa, bàn tay siết chặt, anh nhanh chóng đuổi theo, ở trong sân ngăn cản đường đi của cô.

"Hi Nhi, nếu hôm đó anh là người nhận điện thoại, em muốn nói gì với anh?". Anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt, anh muốn biết ngày đó rốt cuộc anh đã bỏ lỡ điều gì.

Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn anh, hôm nay nói những thứ này có ích lợi gì? Bọn họ không có khả năng trở lại ngày đó, lời tỏ tình họ bỏ lỡ, cuối cùng cũng bỏ lỡ rồi.

Trái tim Lệ Dạ Kỳ trì đến đau đớn:"Anh biết rồi, anh đưa em về"

Nói xong, anh cô đơn xoay người đi về phía Bentley màu đen.

Ngôn Lạc Hi nhìn bóng lưng buồn bã của anh, cô cũng nặng nề không kém, cô theo sau ngồi lên xe, trên đường hai người đều không nói chuyện với nhau nữa.

Thẳng đến khi xe dừng ở dưới lầu, Ngôn Lạc Hi tỉnh táo lại, đẩy cửa xuống xe, cũng không quay đầu lại mà đi lên nhà.

Lệ Dạ Kỳ hạ cửa sổ xuống, nhìn bóng lưng kiên định của cô, anh hơi khép mắt lại, trái tim em, thật sự đã đóng lại với tôi rồi sao?