Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 322




Ngôn Lạc Hi trở lại phòng làm việc, vừa vặn Điền Linh Vân vừa kết thúc công việc, đứng dậy nghênh đón:"Thử vai thế nào?"

Ngôn Lạc Hi nhìn cô muốn nói lại thôi.

Điền Linh Vân có dự cảm không tốt, nếu như tối qua Nhị Lạc thật sự nghe thấy lời Mạc Thần Dật, như vậy hôm nay cô có thể phát huy thất thường, Điền Linh Vân ôm vai của cô, an ủi nói: "Thắng bại đến binh gia là chuyện thường, không sao, ngoại trừ phim này, còn có phim khác tốt hơn cho chúng ta chọn lựa"

"Bé cưng, lúc đi thử vai gặp được người quen cũ". Ngôn Lạc Hi nói.

"Tôi biết, chính là đạo diễn Hứa Khanh"

"Không phải, Hứa Khanh là phó đạo diễn, đạo diễn là Bạc Cẩm Niên"

Ngôn Lạc Hi nói xong, thấy vẻ mặt Điền Linh Vân dần trở nên cứng ngắc, cô nói tiếp:"Anh ấy có thể đã trở về được một thời gian, cảm giác tính tình thay đổi rất lớn"

Điền Linh Vân sắc mặt tái nhợt, cho nên ngày đó ở Hải Thành, cô không nhận lầm người, anh thật sự đã trở lại.

"Tôi biết rồi"

Điền Linh Vân rũ mắt, đi trở lại ghế làm việc ngồi xuống, cả người đều có chút thất thần.

"Anh ta trở về lâu như vậy, cũng không có ý định liên lạc với tôi, thật sự là tuyệt tình"

"Có lẽ anh ấy bề bộn nhiều việc, còn phải chuẩn bị quay phim "

Điền Linh Vân cười khổ:"Nếu anh còn nhớ tôi, dù chỉ ăn cơm chốc lát cũng sẽ chạy tới gặp rõ ràng anh ta không muốn nhìn thấy tôi mà thôi"

"Điền Điền, đừng suy nghĩ lung tung, có lẽ anh ta không biết đối mặt với cậu thế nào, cậu cũng biết càng là người mình thích sẽ càng không biết đối mặt ra sao mà"

Ngôn Lạc Hi nhìn bộ dáng buồn bã của Điền Linh Vân lại đau lòng.

Bạc Cẩm Niên là nốt ruồi chu sa trong lòng Điền Điền, cả đời này cũng xóa không hết.

Điền Linh Vân lau mặt, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nói: "Tôi không sao, cậu không cần lo lắng cho tôi. Đúng rồi, kịch bản này hỏng cũng tốt, gần đây cậu phải đi theo đoàn làm phimtiến hành tuyên truyền toàn quốc, vì tết âm lịch mà kéo doanh thu phòng vé"

Ngôn Lạc Hi biết Điền Linh Vân đang an ủi cô, cô gật đầu, "Không có việc gì, tuy tôi rất xem trọng kịch bản này, nhân vật cũng rất có tính khiêu chiến, nhưng nếu không có duyên phận cũng sẽ không cưỡng cầu."

"Ừ"



Hai người lại trò chuyện một lát, đã sắp đến thời gian ăn cơm tối, Ngôn Lạc Hi không muốn trở về, chỉ cần vừa nghĩ tới Lệ Dạ Kỳ đang ở nhà cô, cô cũng không biết nên đối mặt như thế nào.

"Điền Điền, tối nay mình đến nhà cậu nhé?"

"Được"

……

Lệ Dạ Kỳ trở lại căn hộ, trong nhà vắng hoe, một chút nhân khí cũng không có. Anh cởi áo khoác treo trên giá đi vào phòng bếp làm cơm tối.

Nửa giờ sau, làm xong ba món mặn một canh, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi, Ngôn Lạc Hi còn chưa trở về nhà.

Anh cầm lấy điện thoại gọi cho cô, đổ chuông mấy lần cũng không ai nghe, anh nhíu chặt mi tâm, gọi Cố Thiển, điện thoại chuyển được, anh lạnh giọng hỏi:"Hi nhi có đi cùng với em không?"

"Chị Lạc Hi đến nhà chị Điền Điền, Thất ca anh không biết sao?"

"Ừ, biết rồi". Lệ Dạ Kỳ cúp điện thoại, anh đi vào phòng ăn, kéo ghế ngồi xuống cầm đũa ăn cơm.

Ăn hai miếng, liền không còn khẩu vị.

Thu dọn xong bát đũa, đi vào phòng khách ngồi ở trên sô pha, cầm lấy gối ôm ôm vào trong ngực, mở TV ra xem chương trình giải trí đài chính Ngôn Lạc Hi ghi hình hôm đó đang phát lại.

Lệ Dạ Kỳ lẳng lặng nhìn Ngôn Lạc Hi trên ti vi, chương trình giải trí tiến hành đến nửa đoạn sau của trò chơi lời thật lòng, người cuối cùng rút trúng chính là Ngôn Lạc Hi.

Khi người dẫn chương trình ấn phím tắt số 1 trên điện thoại Ngôn Lạc Hi, con ngươi hưng phấn của cô đều phóng đại, trái tim Lệ Dạ Kỳ cũng nhảy nhót một cái, ngày đó anh chỉ xem qua nửa phần đầu, không biết cô tham gia trò chơi này.

Anh không chuyển mắt nhìn trên màn hình hiện ra ba chữ "Lệ Đại Thần", nhớ tới ngày đó Điền Linh Vân hùng hổ vọt vào quán cà phê chất vấn Phó Du Nhiên, tâm tình anh dần dần trầm xuống.

Ngày đó lúc đi toilet, anh đã để quên điện thoại, không nghĩ tới lại bỏ lỡ thời khắc mấu chốt như vậy, anh hối hận không ngừng.

Khi điện thoại được kết nối, sau tiếng "Alo" kia, toàn phim trường yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Lệ Dạ Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm màn hình TV, ống kính cận cảnh Ngôn Lạc Hi.

Đó là vẻ mặt gì vậy?



Rõ ràng đã mất hết can đảm, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ ý cười, làm người ta nhìn thấy mà đau lòng không thôi.

Đoạn này không bị biên tập cắt nối, mỗi một biểu tình rất nhỏ của cô đều được ghi lại trong ống kính.

Lúc ấy, Phó Du Nhiên nói bên trong điện thoại, đến cùng đã nói cái gì, sao cô lại có vẻ tuyệt vọng đến mức này?

Ngắn ngủi một phút đồng hồ, bỗng nhiên cô nhẹ nhàng cười, thoải mái ngữ khí nói: "Không xong a, tôi thật sự nói không ra lời trái lương tâm, tôi tiếp nhận trừng phạt."

Lệ Dạ Kỳ nhìn dáng vẻ thoải mái của cô, lại có thể cảm giác được tim cô chảy máu.

Anh nhìn cô ngồi lên ghế trừng phạt, trái tim anh thắt lại, thì ra lúc đó Cố Thiển bảo anh xem chương trình ghi hình, cũng không phải nhắc anh đi xem đoạn Bạch Kiêu thổ lộ, mà là đoạn cuối cùng này.

Nhìn cô nhắm chặt hai mắt lại, đau lòng của anh run rẩy, chính là bắt đầu từ ngày đó, quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng chuyển biến xấu, ầm ĩ đến tình trạng hiện tại không thể vãn hồi.

Anh đứng bật dậy, cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe ra cửa, lái xe điên cuồng chạy về phía căn hộ của Điền Linh Vân, anh phải lập tức nhìn thấy cô, nếu không anh sẽ khổ sở đến sụp đổ.

Trong một căn hộ khác, Ngôn Lạc Hi và Điền Linh Vân đeo tạp dề, hai người một người rửa rau, một người xào lẩu, bận rộn sẽ khiến người ta quên đi phiền não.

"Nhiều đồ ăn như vậy, hai chúng ta chắc là ăn không hết, có nên gọi Mạc Thần Dật và Cố Thiển tới đây không?"

Ngôn Lạc Hi nhìn thoáng qua đã rửa xong đồ ăn, có mười mấy cái đĩa, hai cô khẳng định ăn không hết, Điền Linh Vân gật đầu, nói: "Kêu đi, nhiều người náo nhiệt."

"Ừ."

Điền Linh Vân bưng thức ăn ra ngoài, thuận tiện gọi điện thoại cho Mạc Thần Dật và Cố Thiển, hai người ở gần đây, nói lập tức chạy tới.

Chuẩn bị xong món ăn, Ngôn Lạc Hi đã xào xong nguyên liệu lẩu, trong căn hộ thơm phức mùi đồ ăn, cô nói:"Chúng ta lâu không có ở nhà nấu lẩu, đột nhiên phát hiện cuộc sống bận rộn như vậy rất có cảm giác hưởng thụ a"

"Đúng vậy, chuông cửa kêu, tôi đi mở cửa."

Điền Linh Vân xoay người đi ra phòng bếp, vừa mở cửa vừa nói: "Hai người đúng là tham ăn, vừa cúp điện thoại chưa đầy năm phút thì đã có mặt...."

Cửa vừa mở ra, nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ đứng ở ngoài cửa, Điền Linh Vân nhất thời im lặng, không tin vào mắt mình.

"Anh..."

Bạc Cẩm Niên đút hai tay vào túi quần, trên người mặc áo da quần màu đen, cằm có râu xanh, thoạt nhìn phong trần ngang ngạnh, anh bình tĩnh nhìn cô:"Không nhận ra anh sao?"