Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 315




“Rầm” một tiếng, cửa toilet bị đóng lại, Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần, bây giờ chỉ còn một mình cô ở đây, nghĩ đến lời Lệ Dạ Kỳ vừa nói, hai chân cô mềm nhũn, ngã ngồi trên nắp bồn cầu.

Mọi thứ dường như đã trở lại như bình thường.

Nhưng cô biết, đây không phải trọng điểm, mà là một khởi đầu khác.

Lệ Dạ Kỳ quang minh chính đại đi ra từ toilet nữ, liếc mắt một cái nhìn thấy Phó Luân dựa vào vách tường đối diện chờ đợi, hai mắt anh híp lại, trực tiếp không để ý đến sự tồn tại của Phó Luân, bước nhanh rời đi.

“Lệ tổng, tôi có mấy câu muốn nói với anh". Phó Luân đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn bóng lưng Lệ Dạ Kỳ.

Lệ Dạ Kỳ dừng bước, anh quay đầu, từ trên cao nhìn xuống Phó Luân, thái độ nhẹ nhàng:”Muốn nói chuyện với tôi? Anh chưa đủ tư cách, mặt khác, tôi khuyên một câu, không nên quanh quẩn bên cạnh vợ tôi”

Nhìn thấy con ruồi này, trong lòng anh liền không thoải mái.

Phó Luân sắc mặt cứng đờ vẫn luôn biết Lệ Dạ Kỳ rất kiêu ngạo, cái loại danh môn ưu việt không chỉ biểu hiện ở lời nói và hành động mà là toát ra từ trong xương cốt.

Phó Luân lạnh lùng nói:”Tôi nghĩ Lệ tổng rất rõ chênh lệch giữa anh và Lạc Hi, nếu anh cứ tiếp tục dây dưa, sẽ chỉ đả thương người tổn thương mình”

“Đó là chuyện của chúng tôi, không đến lượt người thứ ba như anh lên tiếng” Lệ Dạ Kỳ nói xong, không nghe Phó Luân nói nhảm nữa, xoay người sải bước rời đi.

Bàn tay Phó Luân nắm chặt thành quyền, nhìn bóng lưng ngạo mạn của Lệ Dạ Kỳ, anh ta nhíu chặt mày, thầm thề trong lòng, một ngày nào đó sẽ vượt qua tất cả những gì Lệ Dạ Kỳ có bây giờ

Ngôn Lạc Hi sửa sang lại tâm tình trở lại chỗ ngồi, một đường đi tới, lại thấy vị trí Lệ Kỳ cùng Phó Du Nhiên vừa rồi ngồi đã trống không, cô mím môi, bọn họ hẳn là đã đổi chỗ.

Cũng đúng, anh và cô dùng cơm cùng một chỗ như vậy, rất ngượng ngại.

Phó Luân thản nhiên đánh giá cô, sắc hồng trên mặt còn chưa tan biến, anh mím chặt môi mỏng, nói: "Lạc Hi, em đang nghĩ gì vậy?"

Ngôn Lạc Hi lắc đầu, cầm dao nĩa nói: "Ăn cơm thôi”

"Được, gần đây em có nhận kịch bản nào hay không?" Phó Luân cầm lấy dao nĩa, vừa cắt gan ngỗng kiểu Pháp, vừa nói chuyện phiếm với Ngôn Lạc Hi, kỳ thật cũng chỉ muốn hỏi thăm lịch trình tiếp theo của cô mà thôi.

“Tạm thời chưa, gần đây hoạt động hơi nhiều để qua thời gian này tính tiếp”. Ngôn Lạc Hi nói.

"Ừm, gần đây em cũng quay mấy bộ phim truyền hình, nên nghỉ ngơi một chút, duy trì tinh thần tốt, phấn đấu trong năm nay sự nghiệp diễn xuất đạt đến trình độ cao hơn." Phó Luân cười đề nghị.

Ngôn Lạc Hi gật đầu: “Ừ.”



Sau bữa tối, Phó Luân đưa Ngôn Lạc Hi về, trên xe không hề nhắc đến chuyện vừa rồi bắt gặp Lệ Dạ Kỳ bước ra từ toilet nữ.

Phó Luân trong lòng ghen tị điên cuồng, vẫn phải giả vờ thờ ơ, cuối cùng anh ta cũng làm được.

Mối quan hệ giữa anh và Ngôn Lạc Hi đang dần tiến triển tốt hơn, không nên vì nhắc tới Lệ Dạ Kỳ mà bị cô xa lánh.

Xe dừng dưới lầu căn hộ, Ngôn Lạc Hi đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, Phó Luân bỗng nhiên nói:"Nếu không phiền, có thể cho anh xin một ly nước không? Anh có chút khát"

Ngôn Lạc Hi:"....."

Lý do này thật thông dụng. Toàn là đại gia, cứ phải xin nước nhà cô mới được.

Thật ra, cô có thể dễ dàng từ chối Phó Luân nhưng lời đến khoé miệng lại không thốt ra, cô nói:"Không sao, vừa lúc cũng có chuyện muốn hỏi anh"

Hai người đi thang máy lên lầu, Ngôn Lạc Hi cầm chìa khóa mở cửa, đèn phòng khách sáng lên, cô đi thẳng vào trong.

"Mời ngồi, em đi nấu nước". Ngôn Lạc Hi nói xong đi vào phòng bếp.

Phó Luân nhìn cô, rồi đánh giá căn hộ trước mắt, phong cách trang trí nữ tính, diện tích không quá lớn, ba phòng ngủ hai phòng khách.

Trong nhà dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, khắp nơi bày trí những món đồ chơi nhỏ nhắn mà fan tặng, còn có cúp cô đoạt giải, ở trên tường treo một tấm áp phích cực lớn, tạo hình nhân vật đầu tiên cô diễn. Dưới gốc cây anh đào, cô diện váy trắng bồng bềnh

cầm trong tay cây sáo trúc nghiêng đầu nhìn ống kính, xinh đẹp như tiên giáng trần.

Ngôn Lạc Hi rót nước đi ra, thấy Phó Luân đứng ở phía dưới tấm áp phích, cô có chút khó xử:"Đây là trước đó một fan gửi tới, bây giờ nhớ lại, diễn xuất năm đó thật sự ngây ngô thiếu sót"

"Diễn rất tốt". Phó Luân quay đầu, khẳng định với cô.

Năm đó, cô dựa vào vai diễn này được mọi người biết đến, gia nhập giới giải trí có phần suông sẻ hơn người khác rất nhiều.

Vốn tưởng rằng cô có thể nhanh chóng nổi tiếng, lại không ngờ cô ở ẩn ba năm không có thành tích.

Ngôn Lạc Hi đưa ly nước cho Phó Luân.

"Ngồi đi"



Phó Luân nhận lấy, ngồi xuống sô pha, Ngôn Lạc Hi cũng ngối xuống đối diện, hai tay đặt trên đầu gối:"Thật ra, gần đây có chuyện khiến em rất phiền lòng"

Phó Luân đặt ly nước xuống bà, nghiêm túc nhìn cô:"Hỏi đi, anh sẽ nói em nghe tất cả những gì anh biết"

Ngôn Lạc Hi nắm chặt tay, cô nói:"Có phải anh biết, em là con bà ấy? Tuy không muốn thừa nhận nhưng nó lại là sự thật"

Phó Luân lẳng lặng nhìn cô, trong lòng đã đoán được cô muốn hỏi cái gì, anh nói: "Ừ, chuyện này anh biết lâu rồi"

Nếu không, anh đã không để ý đến cô.

Ngôn Lạc Hi cũng không bất ngờ, cô mím môi, ngẩng đầu lên nhìn Phó Luân:"Trước đó không lâu, bà ấy từng nói có thù không đội trời chung với Lệ Dạ Kỳ, em muốn biết chuyện gì đã xảy ra"

Ngôn Lạc Hi biết, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng, cho dù chân tướng sự việc sẽ khiến cô khó có thể thừa nhận.

Phó Luân tựa lưng vào sofa, nói: "Chuyện này để anh nói thì không thích hợp nhưng vừa rồi đã hứa với em, anh sẽ không nuốt lời, kể em nghe toàn bộ chuyện anh biết"

"Ừ" Ngôn Lạc Hi nói.

"Chuyện kể về 24 năm trước, trong lúc làm nhiệm vụ, mẹ em đã xảy ra sự cố và mất trí nhớ sau đó gặp được cha em. Những điều này, em đều đã biết?"

"Ừ, lần trước bà ấy đã nói"

"Năm em tám tuổi..."

Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, nói:"Bà ấy mất trí nhớ, phải bỏ lại em đi trả thù, những thứ này em biết rồi, tiếp tục đi"

“Sau khi trở về, bà ấy mấy 6 năm mới tiếp quản công việc kinh doanh gia đình. Đồng thời, điều tra ra được cái chết cha mình là do Lệ gia gây ra.

Để trả thù, bà ấy vốn định tấn công Lệ Dạ Kỳ cuối cùng lại bắt cóc nhầm Lệ Du Nhiên,

sau đó tạo ra ảo tưởng Lệ Du Nhiên chết trước mặt Lệ Dạ Kỳ, chỉ để khiến anh ta hối hận sống trong đau đớn"

Nghe Phó Luân nói, Ngôn Lạc Hi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu là cạnh tranh kinh doanh bình thường làm sao lại có người chết được?

"Phó Luân, tại sao cái chết của cha bà ấy lại liên quan đến Lệ gia? Hơn nữa, bà ấy bắt cóc Lệ Du Nhiên, tạo ra cái chết giả, không phải hành vi của bọn tội phạm sao?"