Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 136




Trong khách sạn, Lê Trang Trang dựa vào ghế nằm, trong tay cầm máy tính bảng, đang thưởng thức thật giả "Lạc Phấn" xé xác lẫn nhau, nghĩ đến hiện tại Ngôn Lạc Hi tức đến hộc máu, cô ta liền vỗ tay cổ vũ.

Cũng coi như may mắn, nghĩ ra được chiêu thuê thủy quân đóng giả fan Lạc để cho bọn họ cắn nhau, còn mình ngồi đó ngư ông đắc lợi.

Nhìn thấy dư luận hướng về phía Ngôn Lạc Hi chỉ cảm thấy số tiền bỏ ra thật xứng đáng, cư dân mạng trực tiếp đem Ngôn Lạc Hi phun lên đầu bảng hot search, trong lòng cô vui sướng cực kỳ.

Cướp đàn ông với tôi, Ngôn Lạc Hi, cô còn non lắm.

Thế nhưng, vui mừng chưa bao lâu liền nhìn thấy phía dưới phần bình luận cư dân mạng mắng nhiếc Lê Bạch Liên, Lê Không Biết Xấu Hổ, cô ta tiếp tục kéo xuống xem, tất cả đang công kích một cách không chút khách khí.

Cho đến khi đọc hơn một trăm cái bình luận tương tự như vậy, mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Lê Trang Trang vội vàng rời khỏi weibo này, mở top tìm kiếm, xem xong đoạn video giữa hồ kia, sắc mặt cô ta đại biến, thấy nick name đăng tải có tên Lệ tiên sinh, trái tim trực tiếp chìm xuống vực sâu.

Nhanh chóng xem thông tin cá nhân của "Lệ tiên sinh", cô ta gần như có thể xác định, vị Lệ tiên sinh này chính là Lệ Dạ Kỳ.

Vì để bảo vệ Ngôn Lạc Hi, anh thật sự công khai đẩy cô vào tình thế không chịu nổi.

Lê Trang Trang tức giận đập máy tính bảng, vỡ tan tành từng mảnh giống như trái tim cô ta vậy.

Tiểu Ngải mang theo hoa quả trở về, mới vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy máy tính bảng bị đập tan nát bên chân, sợ tới mức nhảy dựng lên, nhìn thấy Lê Trang Trang ngồi trên ghế sắc mặt khó coi, cô gái cẩn thận nói: "Chị Trang Trang, xảy ra chuyện gì vậy?"

Lê Trang Trang không khống chế được cảm xúc dùng sức vỗ vào ghế, thần sắc dữ tợn, ngũ quan biến dạng, điên cuồng gào thét:"Tại sao anh lại giúp con khốn đó? Tại sao giúp nó đối phó tôi? Tôi yêu anh nhiều như vậy, anh không cảm nhận được sao?”

Tiểu Ngải chưa từng thấy Lê Trang Trang mất khống chế như vậy, sợ tới mức lui về phía sau, mồ hôi trên lưng không ngừng tuôn ra.

Cô gái nín thở nói: "Chị Trang Trang đừng kích động, có thể chị chưa từng chính thức thổ lộ với Thất gia, nên anh ấy không biết tình cảm chị dành cho anh ấy”

“Cô thì biết cái gì?" Lê Trang Trang hét lớn, tay cuộn thành nắm đấm:"Trong lòng anh ấy luôn coi tôi là vị hôn thê của Tịch Uyên. Nếu không có mối quan hệ này, anh ấy còn không nhìn tôi đến một cái. Nếu tôi thổ lộ, chính là bất trinh với Tịch Uyên, càng làm anh ấy coi thường”

Lê Trang Trang càng nói càng thất bại.



Chính bởi vì biết rõ mình dựa vào ơn cứu mạng của Tịch Uyên đối với anh, cho nên những năm nay, yêu anh đến phát điên, âm thầm loại bỏ mọi kẻ thù tiềm ẩn có thể xuất hiện xung quanh anh, cũng không dám chính miệng nói cho anh biết, mình yêu anh mức nào.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, Lê Trang Trang bị thu hút bởi vẻ quyến rũ nam tính toát ra từ anh.

Sau khi chịu đựng cái chết của Tịch Uyên, cho đến khi anh xuất ngũ, còn cho rằng giữa bọn họ rốt cuộc có thể có chút tiến triển, nhưng anh lại âm thầm lặng lẽ kết hôn cùng con tiện nhân Ngôn Lạc Hi kia.

Nhưng chị không nói, Thất gia làm sao biết được tâm ý của chị? "Tiểu Ngải lắp bắp.

Lê Trang Trang ôm đầu, hét to: "Cô cho rằng mấy năm nay tôi chưa thử sao? Vô dụng, vô dụng. Tôi hận, hận vì sao không gặp anh ấy trước khi gặp Tịch Uyên, hận vì sao lại là vị hôn thê của Tịch Uyên, mà không phải của anh ấy”

Tiểu Ngải không nói gì, trong lòng lại nghĩ, nếu không phải duyên phận mong manh kia mất đi, trên căn bản sợ rằng không bao giờ gặp được Lệ Dạ Kỳ.

Trong chiếc xe màu đen, tài xế lặng lẽ lái xe, Chu Bắc đặt máy tính bảng xuống, vươn cái cổ cứng đờ, quay đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi ở ghế sau.

“Thất gia, dư luận trên weibo hoàn toàn quay lưng với Lê tiểu thư, hiện tại cô ấy hẳn bận rộn lo lắng cho bản thân, không có thời gian làm phiền vợ anh nữa". Chu Bắc báo cáo.

Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ thu hồi từ ngoài cửa sổ, dừng trên người Chu Bắc, "Ừ, tôi biết rồi”

Chu Bắc nhìn hắn, lại muốn nói lại thôi.

Lệ Dạ Kỳ nhướng mày, "Có chuyện gì cứ nói”.

Chu Bắc suy nghĩ một chút rồi nói: "Thất gia, từ sau khi Tịch Uyên chết, anh chăm sóc Lê tiểu thư thật sự rất tốt, có thể tự lo liệu, không bao giờ đưa vào tay người khác, không thể tự lo liệu cũng sẽ giao cho Mặc thiếu người anh yên tâm nhất đi làm, chúng tôi ngầm suy đoán, anh sẽ ở bên Lê tiểu thư."

Lệ Dạ Kỳ nhìn vẻ mặt cậu ta buồn rầu, dường như lời này đã nghẹn rất lâu, hiện tại không nôn không chịu nổi.

Anh thản nhiên hỏi: "Tôi để các người nghĩ ra vậy?”

“Đúng là vậy a, anh đối Lê tiểu thư không có tình cảm, cần gì phải tự tay lo liệu mọi thứ? Người bình thường nhìn thấy cũng sẽ nghĩ anh có tình cảm với cô ấy”. Chu Bắc nhanh miệng, nói xong thấy Lệ Dạ Kỳ sắc mặt trầm xuống, mới giật mình phát giác mình đã nói nhiều.



“Thất gia, kỳ thật không chỉ có một mình tôi cảm thấy như vậy, chỉ sợ ngay cả Lê tiểu thư cũng nghĩ như vậy". Cho nên cô ấy mới hận vợ anh thấu xương, lời này cậu ta không dám nói ra miệng.

Lệ Dạ Kỳ mày ủ rũ, tựa hồ nghiêm túc suy xét lại hành vi trước khi của mình có đang lừa dối mắt người nhìn hay không.

Anh không thích giải thích, sau khi Tịch Uyên qua đời, tâm trạng Lê Trang Trang rất không ổn định, anh lo cô ấy nghĩ không thông suốt, cho nên mới luôn ở bên cạnh

Sau đó có một lần cô ấy tỉnh táo lại, nói muốn vào giới giải trí. Ngoại hình Lê Trang Trang không tệ, lại xuất thân chính quy, sở dĩ giao cho Mặc Bắc Trần nâng đỡ bởi vì truyền thông Tụ Tinh trên danh nghĩa Mặc Bắc Trần có thực lực.

Hiện giờ suy nghĩ lại, hành vi của hắn quả thật làm cho người ta hiểu lầm.

“Chu Bắc, sau này chuyện liên quan Lê tiểu thư, không cần báo cáo với tôi nữa, nếu cần tôi ra mặt, cậu cứ trực tiếp đi giải quyết”. Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nói.

Nếu không cưới vợ thì cũng thôi, hiện giờ anh đã có vợ, hành động của anh sẽ gây ra rắc rối giữa hai vợ chồng, để tránh bị nghi ngờ, càng tránh xa càng tốt.

"Thất gia, chuyện này không tốt lắm đâu, lỡ như Lê tiểu thư yêu tôi thì sao?" khuôn mặt Chu Bắc đau khổ nói.

Lệ Dạ Kỳ buồn cười, "Vậy thì may mắn cho cậu”

“……”

Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng ở cửa bệnh viện, Lệ Dạ Kỳ mang theo đồ ăn bên ngoài được đóng gói tinh xảo bước xuống, quần tây được cắt may khéo léo bao bọc lấy đôi chân dài vô cùng hấp dẫn.

Còn là khuôn mặt tuấn tú đẹp trai điên đảo chúng sinh, làm cho bệnh nhân tới khám cùng người thân bọn họ mê mẩn muốn chết.

Khuôn mặt anh tuấn giống như đao tước phủ mài rõ ràng, sắc bén, lông mày như mực, đôi mắt thanh đạm, khí chất bất phàm, có một loại cảm giác xa lạ, lãnh đạm không cho phép người lạ đến gần.

Người đàn ông cực phẩm trong số những cực phẩm.

Lệ Dạ Kỳ lướt qua những đôi mắt sững sốt, đi thang máy lên lầu, đi tới bên ngoài phòng bệnh, đẩy cửa vào trong.

Ngôn Lạc Hi đang thay quần áo, thình lình có người đẩy cửa vào, quần áo vừa mới mặc được một nửa, vội vàng kéo chăn đắp lên ngực, ngẩng đầu lên định khiển trách thì gặp phải một đôi đôi mắt vô cùng nóng bỏng và sâu thẳm.