Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 90: Chương 48.1: Giáo sư Phó đáng thương quá




“Còn...cô gái ngoài trường học này tôi sẽ đem về cục cảnh sát.”



Mấy người có mặt ở đây không ai dám nói nửa chữ không, Diệp Gia đi theo Phó Tri Duyên ra khỏi phòng giáo vụ, anh đi phía trước, cô đi theo sau, lúc này cô không biết mình nên cáo từ hay là theo anh trở về cục cảnh sát.



Màn đêm yên tĩnh lạ thường, tốp hai tốp ba sinh viên nhìn thấy Phó Tri Duyên đều đứng từ xa chào hỏi anh, anh thờ ơ gật đầu, Diệp Gia duy trì khoảng cách với anh, đi đến tiệm thuốc bên ngoài trường học, Phó Tri Duyên dừng bước chân, Diệp Gia ủ rũ đầu cứ tiếp tục đi về phía trước, liền đâm sầm vào cái lưng cứng rắn của anh, Diệp Gia hoàn hồn lại, cuống quýt lui về sau vài bước, vừa mới va chạm kia khiến tâm can cô run cả lên.



Phó Tri Duyên quay đầu lại nhìn cô, không nói gì, ánh mắt dời đến tiệm thuốc, cuối cùng anh nhấc chân bước đi vào, Diệp Gia không biết phải làm sao, đứng ở bên ngoài tiệm thuốc, hai tay gắt gao nắm chặt trong túi áo, căng thẳng không thôi.



Phó Tri Duyên lấy từ trên kệ thuốc xuống một khăn lau khử trùng, thuốc Vân Nam Bạch Dược và băng cá nhân, sau khi thanh toán tiền xong anh bước đến cái bàn nhỏ trong tiệm thuốc tây chuyên dùng để chữa trị vết thương, anh quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt của Diệp Gia đang nhìn lén bên trong này.



Sự giao nhau vô tình như lại cố ý xẹt đá lửa khiến trái tim của Diệp Gia đập trống reo hò không yên, Phó Tri Duyên vẫn không nói gì, cũng không có động tác gì cả, chỉ nhìn cô một cái, rồi ngồi xuống ghế, bắt đầu lấy khăn lau khử trùng y tế ra, Diệp Gia chỉ có thể lê từng bước khó khăn đi tới trước mặt anh.



“Phó đội.” Cô mở miệng nói, phá vỡ đi sự im lặng đã kéo dài trong vài tuần.



Chúng ta đã từng thân mật khắng khít với nhau như vậy, nhưng bây giờ lại ngăn cách xa xăm cả chân trời bởi một từ “Phó đội”.



Phó Tri Duyên đờ đẫn đáp lại một tiếng, ánh mắt rơi vào băng cá nhân và thuốc Vân Nam Bạch Dược trên bàn, anh bỏ tay ra: “Tự mình làm đi.”



Diệp Gia ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy khăn lau khử trùng, nhẹ nhàng lau vết thương trên mặt mình, vết thương từ móng tay không sâu, nhưng vẫn thấy máu, thấm vào thuốc khử trùng, cô đau đến mức không nhịn được hít một hơi.



Mặt của Phó Tri Duyên vẫn không chút cảm xúc, nhìn cô, ánh mắt của Diệp Gia lại lần nữa rơi trúng phải ánh mắt anh, Phó Tri Duyên liền dời mắt đi nhìn sang chỗ khác, bộ dạng như là không thèm quan tâm.



Diệp Gia lau khử trùng cho mặt mình xong, sau đó cầm thuốc mỡ Vân Nam Bạch Dược nặn ra một chút nơi đầu ngón tay, lấy điện thoại, nương theo sự phản chiếu ở màn hình điện thoại rồi tự mình bôi lên, nhưng màn hình điện thoại hơi mờ, nhìn không rõ lắm.



Cuối cùng Phó Tri Duyên cũng thở dài một tiếng, lấy thuốc mỡ trong tay của cô qua, chấm một chút trên đầu ngón trỏ, nhỏ giọng nói: “Lại đây.”



Diệp Gia ngẩn ngơ nhìn anh, hồi lâu, vẫn là đem mặt ghé lại gần.



Phó Tri Duyên thì ngồi, còn cô thì đứng, vừa đẹp.




Cô hơi cúi người, đầu ngón tay anh liền rơi trên vết thương ở mặt cô, đầu ngón tay rất lạnh, lực rất nhẹ nhàng.



Xoa từng vòng từng vòng, bôi xung quanh vết thương, “xoát”, xé miếng băng cá nhân rồi nhẹ nhàng dán lên mặt cô, như là chuồn chuồn lướt nước.



Trong lòng Diệp Gia nổi lên trận gió.



Phó Tri Duyên xoa xoa mặt cô, xuống chút nữa là đôi môi anh đào căng mọng, anh cố ráng nhịn cảm xúc muốn hôn cô, cuối cùng anh dời mắt đi chỗ khác.



Loại xúc động phát tình này chẳng liên quan gì đến trăng gió.



Cô đã không còn là...cô gái thuộc về anh nữa rồi.



Sau khi đi ra khỏi tiệm thuốc, Diệp Gia không biết nên nói gì mới ổn, do dự hồi lâu mới nói một lời cảm ơn.




“Giống như loại thuốc kia, bôi vừa phải.” Giọng nói của anh hòa vào màn đêm, cô chỉ có thể im lặng lắng nghe.



“Dùng hết thì xong.” Cũng giống như sự yêu thích và tình yêu đau khổ của anh, nó không phải là bất tận.



Cuối cùng anh xoay người rời đi: “Chăm sóc tốt cho bản thân.”



“Phó tiên sinh!” Anh bước được vài bước, cô liền gọi anh lại: “Mộ của anh Phó Tri Cận, tôi muốn...”



Muốn đi thăm anh ấy.



Sự đau đớn khó hiểu lần nữa chậm rãi lan đến l*иg ngực...



Phó Tri Duyên cảm thấy hô hấp của bản thân có chút không thở được...




Mối liên hệ duy nhất giữa anh và cô chỉ có một Phó Tri Cận thôi sao?



“Ở nghĩa trang Nam Sơn thủ đô.” Anh không quay đầu lại, từ từ nhắm mắt lại, che giấu sự lạnh lẽo trong đôi mắt: “Sau này có cơ hội, tôi sẽ đưa em đến đó.”



-



Vào một ngày của kỳ nghỉ hè, Tô Mễ đến Tri Vị Hiên tìm Diệp Gia, Diệp Gia mặc một bộ đồng phục trắng sạch sẽ từ trong bếp đi ra, Tô Mễ trong cơn hoảng hốt tưởng đâu là nhìn thấy Diệp Tắc Phu.



Bây giờ đã qua thời điểm đông khách, Diệp Gia xin Trình Ngộ nghỉ phép, rồi cùng ra ngoài với Tô Mễ.



Trong quán cà phê, hai chị em đã mở lòng đem những chuyện khúc mắc ra giải quyết những hiểu lầm và mâu thuẫn.



“Gần đây chị mới biết về chuyện của Lục Cảnh.” Diệp Gia cúi đầu nghịch móng tay bóng hồng: “Chị đối với cậu ta...”



“Em biết.” Tô Mễ liền nói: “Em biết tâm ý của chị, chị không có suy nghĩ gì khác đối với anh Lục Cảnh.” Cô ấy nắm lấy tay Diệp Gia: “Chuyện này là do em không đúng, em quá bốc đồng, lúc đó ở đồn cảnh sát, trong lòng em tức giận nên không lên tiếng, để mẹ em nói thế với chị, em xin lỗi...”



“Mấy tháng nay em đã nghĩ thông rồi, việc anh Lục Cảnh không thích em không liên quan gì đến chị cả, em cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai chị em mình.” Tô Mễ cắn răng: “Chuyện của Hoàng Trừng Hâm lần trước, chị giúp em như thế, chị à, em cảm ơn chị...”



“Chị em với nhau, cảm ơn cái gì, lúc trước em cũng giúp chị theo đuổi Phó...” Diệp Gia đang nói rồi đột nhiên dừng lại.



Không ngọn nguồn gì, trái tim cô bỗng nhiên run lên dữ dội, những sợi dây đau đớn tràn về.



“Chị à, gần đây chị với giáo sư Phó cứ lạ lạ, hai người...”



“Chia tay rồi.” Diệp Gia dừng lời nói của cô ấy lại.